Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cắt Đứt Tơ Tình

Cắt Đứt Tơ Tình

Tác giả: Tây Tây Đông Đông

Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015

Lượt xem: 1342742

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2742 lượt.

sự nhiệt tình của lúc ban đầu nữa, mở to hai mắt liếc Vân Tấn Ngôn, trong mắt không có độ ấm, mang theo một chút ý cười. Độ ấm trong màn dần tăng lên, áo lót của nàng được cởi bỏ cẩn thận. Vào lúc này, đột nhiên Vân Tấn Ngôn dừng lại, sợ đè lên Lê Tử Hà, sắc mặt hắn trắng bệch xoay người sang một bên, che ngực, thân thể không ngừng run run. Một lát sau hắn phun ra một ngụm máu.
Sắc mặt Lê Tử Hà u ám, muốn cười lại cười không được, đột nhiên nàng không rõ tâm tình lúc này của mình thế nào. Nàng xoay đầu đi, lạnh lùng nói: "Hoàng thượng trúng độc rồi!"
"Khụ khụ....." Vân Tấn Ngôn yếu ớt ho khan hai tiếng, nở nụ cười: "Ha ha......Nàng đột nhiên nhiệt tình là vì muốn nhìn thấy bộ dạng này của ta?"
Vẻ mặt tái nhợt của Vân Tấn Ngôn có chút tiêu điều, bên môi còn đọng lại vết máu, buông cánh tay che ngực xuống lại là một mảng màu đỏ, cười lạnh nói: "Một mũi tên này của nàng.....Còn chưa đủ sao? Khụ khụ.....Nàng muốn thế nào nữa thì đều tùy nàng, chỉ cần......"
Tay Vân Tấn Ngôn bị máu nhuộm đỏ một mảng lớn, nắm lấy tay Lê Tử Hà, đầu gác nhẹ lên vai Lê Tử Hà: "Ha ha, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta....."
Thân thể Lê Tử Hà cứng đờ, trên mặt không thể che hết vẻ bi hận, dùng sức trừng mắt nhìn, hai tay nắm chặt thành quyền: "Ta muốn ngươi chết!"
Một tay muốn đẩy Vân Tấn Ngôn ra, nàng nhìn vết thương trên ngực hắn không chớp mắt, hận ý trong người đột nhiên tăng vọt khiến tay kia đánh thẳng vào miệng vết thương. Vân Tấn Ngôn đưa tay ngăn lại, cười ảm đạm, không để ý ngực đang chảy máu, tiến lên ôm lấy Lê Tử Hà. Vết máu nhuộm đỏ lưng của Lê Tử Hà, hắn cũng không chịu thả ra, hai tay ôm thật chặt, giọng nói trầm thấp, yếu ớt thở hổn hển: "Cái gì cũng có thể, chỉ riêng không thể chết được...... Lê nhi, không thể chết được, nếu chết...... sao còn có thể tiếp tục ở bên nàng? Ta biết nàng hận ta, hận không thể róc thịt lột da, khiến ta phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, cho dù chết, nàng cũng muốn nghiền xương thành tro mới giải được nỗi hận."
"Nhưng Lê nhi, nếu nàng chưa từng yêu ta, thì đã không hận như vậy, đúng không? Hiện giờ nàng hận ta như vậy, vậy, nàng còn yêu ta không?"
Vân Tấn Ngôn khép hờ hai mắt, đau đớn đến tận xương dường như dần tan biến. Hắn chờ mong câu trả lời từ Lê Tử Hà, mùi hương nhẹ nhàng của nữ tử đọng lại ở chóp mũi khiến hắn hít thật sâu vài hơi. Đợi một lúc lâu vẫn chưa nghe được câu trả lời, hắn cẩn thận vòng qua, thấy Lê Tử Hà đã ngủ thật say. Hắn khẽ hôn một cái lên trán nàng, nhìn vết thương sau lưng nàng, không thấy chảy máu mới yên tâm đắp chăn giúp nàng. Sau đó hắn che ngực, xoay người đứng lên, bước chân lảo đảo, đỡ lấy mép giường một lúc lâu mới đứng vững được, tập tễnh rời đi.
Trong điện Cần Chính, ba đỉnh lư hương không được đốt lên, cửa sổ cũng chỉ mở một cánh, ánh mặt trời chiếu vào khiến người ta có thể nhìn thấy cả những hạt bụi nhỏ bay trong không khí. Trời đông giá rét đã qua, băng tuyết cũng đã tan, đầu xuân ngập tràn không khí ấm cúng.
Vân Hoán ngồi ở trên sạp, lườm Vân Tấn Ngôn đang phê duyệt tấu chương một cái. Nghĩ khắp Vân Quốc này có thể có được loại đãi ngộ này chỉ có hai người, một là Quý hậu năm đó nhận hết vinh sủng, một người chính là vị hoàng thúc không cầu danh lợi này của hắn. Đương nhiên, nguyên nhân hai người có được loại đãi ngộ này khác nhau rất lớn. Quý hậu là có được ân sủng trong người, còn về phần hắn, là do năm đó đã giúp Vân Tấn Ngôn. Cho dù là xuất phát từ tình cảm hay là lợi ích, ở một mức độ nào đó Vân Tấn Ngôn rất tín nhiệm hắn, nhưng lòng vua khó dò, Vân Hoán cảm thấy mình vẫn nên bớt phóng túng một chút. Hắn đứng dậy khỏi giường, hơi hành lễ, mang theo vài phần cung kính, cười nói: "Hoàng thượng triệu kiến vi thần, có chuyện gì sao?"
Vân Tấn Ngôn hơi nhíu mi, giương mắt nhìn Vân Hoán, hơi chút không vui: "Hoàng thúc, không cần khách khí như thế?"
"Khụ khụ......" Vân Hoán giả bộ ho khan hai tiếng, đảo mắt nói: "Cháu cuối cùng cũng đã lớn, đã làm Hoàng thượng, lễ nghĩa quân thần nhất định phải giữ!"
Ánh mắt Vân Tấn Ngôn lóe lên, rầu rĩ nói: "Nếu hoàng thúc đã cảm thấy như vậy, ta cũng không ép, thấy thế nào hợp thì làm thế ấy đi. Hôm nay gọi hoàng thúc tới đây là vì biết ngày mai thúc muốn đi rồi, trước khi đi gặp mặt một lần xem như đưa tiễn hoàng thúc."
"Ha ha, Hoàng thượng suy nghĩ thật chu đáo, không bằng đánh một ván cờ, Hoàng thượng nhường ta một chút là được?" Vân Hoán cười to, trong nụ cười vẫn duy trì vài phần xa cách.
Vân Tấn Ngôn nghe được sự cẩn thận ở trong đó, ngượng ngùng cười chứ không vạch trần. Vừa định gật đầu, Ngụy công công bên cạnh đã bày bàn cờ ra rồi.
Khi Vân Tấn Ngôn ở điện Cần Chính, rất ít khi mở cửa sổ, hôm nay lại dặn riêng phải mở, còn thỉnh thoảng nhìn ra những cành khô xám ngắt ngoài cửa sổ. Vân Hoán đánh giá tâm tình hôm nay của hắn có lẽ không tệ nên cũng thoải mái đôi chút.
Ngụy công công bày bàn cờ xong liền ra khỏi điện, Vân Tấn Ngôn cười cười ngồi trên giường, không nói chiều, một tay lấy cờ, bắt đầu đánh.
Vân Hoán vẫn không yên lòng, trong lòng biết hôm nay Vân Tấn Ngôn


Ring ring