pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cắt Đứt Tơ Tình

Cắt Đứt Tơ Tình

Tác giả: Tây Tây Đông Đông

Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015

Lượt xem: 1342741

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2741 lượt.

àng thượng lại nói gì tới ta?" Khuôn mặt Vân Hoán đã giận đến tái đi, buông cánh tay đỡ lấy Vân Tấn Ngôn xuống: "Khi còn bé Hoàng thượng tới cầu ta giúp người, ta đã đồng ý với Hoàng thượng sẽ toàn lực ứng phó. Mà ta không muốn Hoàng thượng lại đau khổ vì tình giống hoàng huynh. Lần trước Hoàng thượng còn nói rõ không còn ai có thể khiến người động tình, ta cho rằng nhiều năm như vậy, Hoàng thượng cũng đã quên. Nhưng vì sao tùy tiện xuất hiện một nữ tử bình thường, lại khiến cho người thành ra thế này?"
"Nàng không phải là nữ tử bình thường." Vân Tấn Ngôn lạnh giọng cắt đứt lời hắn, ngang ngược nói: "Hoàng thúc người phải biết chứ."
"Hoàng thượng nói như vậy chính là gián tiếp trả lời vấn đề vừa rồi của ta sao?" Vân Hoán có chút kinh ngạc, vẫn thấy vô cùng căm phẫn, bất bình. Hắn dứt khoát hành một đại lễ, áp chế cơn giận nói: "Ý của Hoàng thượng là nữ tự này không phải là nữ tử bình thường, mà còn quan trọng hơn cả chính Hoàng thượng?"
Biểu cảm trên mặt Vân Tấn Ngôn căng ra, ánh mắt phức tạp, bờ môi tái nhợt mím lại thật chặt, sau một lúc lâu, đột nhiên cười rộ lên, nâng Vân Hoán dậy: "Hoàng thúc chớ có lo lắng, hiện thời quả thực nàng chỉ là một nữ tử bình thường, không làm tổn thương ta được, vết thương này chỉ là do bình thường ta không cẩn thận mà thôi."
Vân Hoán bất đắc dĩ lắc đầu, hoài nghi nói: "Nàng rất nóng lòng báo thù, Hoàng thượng giữ nàng ở bên người, không sợ xảy ra sơ xuất gì sao? Tùy tiện hạ độc người, nửa đêm cho người một dao, cũng đủ lấy được mạng người."
"Hoàng thúc không tin tưởng ta đến vậy sao?" Vân Tấn Ngôn cười hỏi ngược lại.
Vân Hoán cau mày nói: "Cho dù nàng không gây thương tổn cho người được, nhưng nàng đối với người....." Vân Hoán do dự chớp mắt một cái, vẫn mở miệng nói: "Nàng đã sớm không còn đối với người như lúc trước nữa, giữ lại nàng để làm gì chứ? Năm đó quyết định như vậy, ngoan tuyệt như vậy, mặc dù nàng yêu người như mạng, nhưng sao có thể dễ dàng tha thứ cho người? Huống chi...... Huống chi trước giờ nàng.....Nói không chừng trước giờ là......."
Sắc mặt Vân Tấn Ngôn bỗng trở nên âm trầm, giống như mây đen che phủ đỉnh núi, con ngươi đen bị che phủ bởi một tầng tử khí, khiến cho Vân Hoán phải nuốt những lời định nói xuống, thở dài nói: "Việc đã đến nước này, không bằng cho hai người một con đường sống, Hoàng thượng ép nàng cũng như đang ép mình, tội gì? Tổn thương đã gây ra, khó có thể hàn gắn, nàng đã bằng lòng bỏ xuống thù hận rời khỏi hoàng cung, đó là một chuyện tốt. Hoàng thượng thả nàng đi, chặt đứt ân oán giữa hai người, người làm Hoàng đế của người, nàng làm Lê Tử Hà của nàng. Đã từng đối xử với nàng như thế, giờ lại bắt nàng trở về, người còn có hy vọng xa vời gì ở nàng hay sao?"
Tử khí trong mắt Vân Tấn Ngôn mỗi lúc càng đậm, bao phủ toàn bộ khuôn mặt, một tay túm ngực, đôi mày bởi vì đau đớn mà cau lại, ho khan sặc sụa, một tay vung đổ cả bàn cờ.
Bàn cờ bị ném văng ra thật xa, quân cờ rơi xuống đất, nảy lên lốp đốp giống như một bản nhạc có tiết tấu, Vân Tấn Ngôn chợt gầm nhẹ: "Hiện giờ nàng không phải họ Quý, hiện giờ ta nắm quyền, hiện giờ chỉ có Vân Tấn Ngôn ta và Lê Tử Hà nàng!"






Cỏ thơm như thảm, liễu xanh đong đưa, mùa xuân đã đến, trong hoàng cung tràn ngập không khí mới. Không khí nhuộm đầy sương sớm, gió thoảng hương hoa đều tuyên bố một năm mới đã bắt đầu, niềm hi vọng mới dâng tràn. Điện Thần Lộ nhất thời trở thành sự tồn tại cao quý nhất trong hậu cung, hoàng thượng độc sủng một tháng, không ngừng ban thưởng, cung nữ thái giám hầu hạ có gần trăm người, trước đình sau viện rực rỡ hoa thơm cỏ lạ, hương thơm ngát mũi, bướm lượn khắp nơi.
Mặt đất đầy sức sống, mặt trời xán lạn, Lê Tử Hà vẫn cảm thấy lạnh. Nàng nằm trên ghế trong hậu viện, cuộn mình vào áo choàng nhìn hoa tươi đầy viện. Bất chợt có bươm bướm bay đến bên người nàng rồi lại vỗ cánh rời đi. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời, híp mắt, không chói mắt lại khiến hai mắt đau rát.
Nàng lại nhìn lướt qua các loại hoa cỏ, mỗi ngày nàng sẽ đứng ở nơi này hai ba canh giờ, nhìn hết lần này đến lần khác nhưng mà chẳng bao giờ tìm được thứ gì hữu dụng. Vân Tấn Ngôn vô cùng cẩn thận, chỉ cần có dược tính, cho dù là hoa, là lá, là cành, đều không được xuất hiện ở hậu viện này. Thức ăn ngày thường cũng vô cùng tỉ mỉ, cung nữ trái phải không rời, một vết nước đọng trong điện Thần Lộ cũng không có. Những vật sắc nhọn lại càng không cần nói đến, thu dọn rất sạch sẽ, mỗi đêm khi ngủ, đều có người đặc biệt đến lấy trâm cài đầu của nàng đi, ngày hôm sau lại đưa đến.
Càng ngày nàng càng không hiểu tâm tư của Vân Tấn Ngôn, mỗi ngày nàng đều đối xử lạnh nhạt, nửa câu cũng không muốn nhiều lời với hắn vậy mà ngày ngày hắn vẫn tranh thủ tới điện Thần Lộ. Dù im lặng hay tìm nàng nói chuyện hắn đều giữ vẻ mặt ôn hòa, không phải là lớp mặt nạ mà thật sự tràn ra từ trong lòng. Ánh sáng trong mắt vừa nhu hòa vừa vui vẻ. Lê Tử Hà chỉ lạnh mặt nhìn, không đáp lại hắn, cũng không nhìn thẳng vào hắn. Buổi tối hắn s