
Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi
Tác giả: Tây Tây Đông Đông
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 1342717
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2717 lượt.
i.... Chỉ cần nàng không đi, chỉ cần nàng không đi...." Giọng Vân Tấn Ngôn lại bắt đầu nghẹn ngào, máu trên người chậm rãi nhỏ xuống, tóc máu quện vào trên mặt, đôi mắt âm u, "Chỉ cần nàng không đi.... Nàng muốn thế nào cũng được...."
Hắn nói xong bất lực nhìn bốn phía, bỗng nghiêng người rút đao của Ngự Lâm bên cạnh, lưỡi đao dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Tay cầm Phượng ấn của Lê Tử Hà không hề để xuống, lạnh lùng nhìn hắn.
" Lê nhi.... Nàng....Nàng từng nói tay trái nối vào trái tim? Đúng không?" Trong mắt Vân Tấn Ngôn phủ một tầng sương mù, nước mắt theo khóe mắt trượt xuống, lau sạch máu đọng lại. Hắn thở hổn hển, chậm rãi nói, "Lòng ta phụ nàng, ta thực xin lỗi nàng, ta trả lại cho nàng!"
Vừa nói tay phải hắn cầm đao giơ lên cao cao, tay trái khẽ nâng, giơ tay chém xuống. Mọi người chi cảm thấy trước mắt xẹt qua một luồng sáng trắng, không khỏi nhắm mắt lại. Ngay sau đó nghe được tiếng đại đao rơi xuống đất và tiếng rên rỉ đau đớn.
"Hoàng thượng! Hoàng thượng!" Ngụy công công quỳ trên mặt đất, kéo tay Vân Tấn Ngôn, khàn giọng khóc la, "Hoàng thượng! Hách công công lúc đi ngàn căn vạn dặn nô tài phải chăm sóc tốt cho Hoàng thượng, Hoàng thượng chớ kích động!"
Vẻ mặt Vân Tấn Ngôn buồn bã, không để ý đến Ngụy công công bên cạnh, chỉ nhìn chằm chằm Lê Tử Hà, gần như tuyệt vọng khẽ gọi, " Lê nhi.... Nàng...Nàng ở lại....Ở lại đi được không?"
Trong hoàng cung lặng ngắt như tờ, Ngự Lâm quân đứng theo hàng lối, Ngụy công công quỳ trên mặt đất, Vân Tấn Ngôn máu me khắp người không hề chớp mắt trầm ngâm nhìn Lê Tử Hà. Lê Tử Hà cầm Phượng ấn trong tay đặt ở bên cổ, trong mắt trống rỗng.
Bỗng dưng gió nổi lên, làn gió mát mẻ mang đi chút mùi máu tanh. Lê Tử Hà thẩn thờ để Phượng ấn trên cần cổ xuống, đôi môi tái nhợt nhẹ nhàng nói, "Ta không phải Lê nhi của ngươi! Lê nhi của ngươi đã.... Bị ngươi tự tay giết chết rồi!" Sau đó nàng nở nụ cười quỷ dị, cầm Phượng ấn giơ lên cao hung hăng nện xuống.
Phượng Hoàng rơi xuống đất không thể niết bàn nữa, huyết ngọc bể tan tành.
Điểm sáng trong mắt Vân Tấn Ngôn chợt tắt, toàn thân run rẩy giống bị vật nặng đánh trúng, vô lực quỳ một chân trên đất, nhìn Phượng ấn vỡ vụn toàn thân tỏa ra sự tuyệt vọng.
Vào một ngày, một tháng, một năm nào đó, bách quan hành lễ, hắn đăng cơ làm đế. Nến đỏ trướng ấm, hắn đặt Phượng ấn vào trong tay nàng, dịu dàng cam kết sau này nàng chính là duy nhất của ta. Nàng thẹn thùng dựa vào trong ngực hắn, nhận lấy Phượng ấn, ngọt ngào đồng ý, "Phượng ấn làm chứng."
Người kia đã mất....
Người kia đã mất.
Vân Tấn Ngôn khóe miệng đột nhiên nở nụ cười khẽ, giọng nói rất thấp, mọi người tại đây lại nghe được rõ ràng, "Mở cửa cung."
Lê Tử Hà xoay người rời đi. Hàng lông mi dài nhuộm máu của Vân Tấn Ngôn khẽ rung động, hắn nhắm mắt vô lực ngã xuống.
Bóng dáng đỏ tươi dần dần đi xa, chưa từng quay đầu lại. Ngày xuân ánh mặt trời rực rỡ, gió nhẹ lướt qua, lưu lại sau lưng một mảng huyết lệ.
Gió xuân xen lẫn mùi của ánh mặt trời lướt qua chóp mũi, còn có mùi cỏ xanh, mùi hoa dại, mùi thơm các loại thức ăn trên đường phố. Khóe miệng Lê Tử Hà nở nụ cười, thì ra rất nhiều năm rồi nàng chưa từng thể nghiệm qua những thứ tốt đẹp này.
Lê Tử Hà ngẩng đầu nhìn trời xanh sạch sẽ, không một gợn mây, ánh mặt trời dịu dàng ấm áp. Nàng cười, hai chân chết lặng lảo đảo đi về phía trước. Hướng Bắc, cửa thành đó, nàng nhớ.
Ở nơi này nàng lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Mặc, khi đó chàng yên tĩnh giống như bông tuyết ngày đông. Chàng đứng ở trước mặt nàng, để xuống mấy lượng bạc vụn. Nàng đã nhìn thấy năm ngón tay hơi vàng vọt của chàng. Xa hơn về phía Bắc, nàng nhớ, là núi Vân Liễm, trên núi có các loại hoa cỏ, có căn nhà nhỏ thoải mái. Ở đó nàng đã sống ba năm yên ả nhất sau khi sống lại. Chân nàng mềm nhũn, trước mắt dần dần tối đen. Nàng dùng sức chớp mắt mấy cái, để nhìn cho rõ đường.
Lê Tử Hà biết mình lúc này máu me khắp người, nhất định dọa chạy không ít người đi đường. Vậy cũng tốt, đi đường càng dễ.
Không nhớ đã được bao lâu, ánh sáng trước mắt càng mờ, gần như không còn. Hai chân nàng mềm nhũn, bên tai yên tĩnh không một tiếng động. Lê Tử Hà khó khăn lê bước, rất chậm, chỉ dựa vào trực giác, dốc hết toàn lực đi về hướng Bắc. Cho dù chết, nàng cũng phải nghĩ cách đến gần Thẩm Mặc một chút. Trên tay bỗng dưng ấm áp, mùi thuốc nhàn nhạt. Trái tim Lê Tử Hà đột nhiên đập điên cuồng, nàng cầm lại bàn tay kia, thân thể bị người ta ôm, ngay sau đó bị người kia cõng lên.
"Thẩm Mặc...." Lê Tử Hà nghẹn ngào, ôm cổ Thẩm Mặc, đầu tựa vào đầu vai hắn, nước mắt ấm áp chảy xuống, "Làm sao chàng lại ở đây?"
"Chờ nàng." Giọng Thẩm vẫn thản nhiên như thường.
Lê Tử Hà vội la lên: "Vết thương của chàng thì sao? Đã khỏi chưa? Làm sao chàng biết ta sẽ xuất cung?"
"Vết thương không sao. Ta đã chờ, một ngày không ra chờ một ngày, một tháng không ra chờ một tháng, một năm không ra chờ một năm."
Nước mắt Lê Tử Hà càng chảy ra nhiều hơn. Nàng cọ lên vai Thẩm Mặc, trong sương mù thấy nguyệt sắc trường sam bị