
Tác giả: Tây Tây Đông Đông
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 1342707
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2707 lượt.
Quý Lê đảo mắt, nhanh nhảu che miệng cười nói.
"Muội là Quý Lê con gái Quý Thừa tướng?" Đứa bé trai chau mày lại, nghiêm túc hỏi.
"Đúng vậy, ngay cả huynh cũng biết muội à?" Quý Lê cười đùa hỏi, không chờ đứa bé trai trả lời, lại nói, "Huynh tên là gì? Hôm nay muội sẽ tập viết tên của huynh!"
"Ta? Vân Tấn Ngôn."
Giọng đứa bé trai có chút yếu ớt, bị gió lạnh thổi tan thành mảnh nhỏ. Quý Lê ngước hàng lông mi cong vút hỏi "Hả? Tấn Ngôn? A, Tấn Ngôn, hai chữ này sao?" Cô bé nói xong, tiện tay lượm một cành khô nghiêm túc nghuệch mấy nét trên tuyết, "Tấn.... Ngôn...."
"Ah, Vân Tấn Ngôn, huynh là Tam hoàng tử hả?" Quý Lê cầm nhánh cây, quay đầu hỏi.
"Ừ." Đứa bé trai nhẹ nhàng gật đầu.
"Thật à?" Hai mắt Quý Lê sáng lên, vứt nhánh cây kéo lấy tay áo đứa bé trai, hưng phấn nói, "Huynh không nhớ muội sao? Trước kia hàng năm vào cung, chúng ta còn chơi đùa cùng nhau đấy. Nhưng giờ huynh còn cao hơn muội, mặt mũi cũng khác, vừa rồi còn không nhận ra! Về sau muội sẽ có nhiều cơ hội tiến cung hơn, sẽ thường xuyên tới tìm huynh chơi có được không?"
Quý Lê nói cười ríu rít, tựa như một đóa hoa sen đỏ rực giữa mùa đông sưởi ấm cả trái tim. Đứa bé trai hoàn toàn quên mất uất ức bi thương vừa rồi, rối rít gật đầu.
Ngoại Truyện: Tấn Ngôn Vô Quý (1)
Khi mẫu phi mất ta bảy tuổi.
Ta nghĩ ta sẽ không buồn thế nhưng ta lại khóc. Nước mắt lạnh lẽo trên mặt vừa ướt vừa dính rất đáng ghét, ta dùng tay áo lau sạch.
Mẫu phi thân là một trong tứ phi nhưng không được sủng ái, ta luôn thấy bà khóc, ánh mắt nhìn ta cũng tràn ngập sự oán hận. Ta biết bà oán trách ta không được phụ vương yêu thương. Bà luôn nói, ta chẳng làm được gì cho bà, ta chỉ là gánh nặng.
Có lẽ bà ấy nói cũng có lý. Khi còn bé thỉnh thoảng ra điện chơi ta sẽ bị hai người hoàng huynh bắt nạt, cả người đầy nước bùn hoặc thương tích. Mới đầu mẫu phi sẽ ôm ta cùng nhau khóc, sau này bà bắt đầu trách mắng, bởi vì ta luôn không gây được sự chú ý với phụ hoàng.
Lúc bấy giờ ta biết trong cung có tòa điện Bích Lạc, phụ hoàng thường xuyên ở đó, còn nhiều hơn cung điện của bất kỳ phi tử nào. Trước kia ta không hiểu, sau ta mới biết phụ hoàng yêu Bình Tây Vương phi, cho nên ông ấy cũng yêu Thế tử Bình Tây Vương. Ta cũng chỉ là hoàng tử tầm thường nhất trong những hoàng tử có cũng được mà không có cũng không sao của ông ấy mà thôi.
Ta yên lặng tự nói với mình, sau này nhất định không được khóc nữa. Nước mắt còn chưa lau khô, một chuỗi tiếng cười thanh thúy vang lên. Ta đưa mắt nhìn, một cô gái toàn thân đỏ như lửa đang chạy nhảy dưới tuyết. Nàng đến bên cạnh ta, khuôn mặt đỏ ửng, mắt to long lanh, hỏi ta tại sao lại khóc, đưa kẹo cho ta, hỏi ta tên là gì.
Nàng cười rất sạch sẽ, ánh mắt trong suốt, không giống những người trong cung.
Nếu như nói, lúc bảy tuổi bầu trời của ta mịt mù, vậy nàng chính là ánh mặt trời rẽ mây đen khiến cho ta trong nháy mắt hoảng hốt, quên mất uất ức trong lòng, quên mất đi sự lạnh nhạt của phụ hoàng sau khi mẫu phi chết đi. Nàng nói về sau sẽ thường xuyên tới tìm ta, ta rất vui nếu như bỏ qua một câu trước của nàng.
Nhiều năm về sau ta mới biết, lựa chọn của mỗi người chỉ trong một suy nghĩ mà thôi. Nhất niệm Phật, nhất niệm thành ma.
Nàng nói hàng năm đều vào cung chơi đùa cùng ta, mà ta chưa bao giờ chơi cùng bạn đồng lứa trong cung.
‘Muội nhận lầm người rồi.’ Ta gần như bật thốt lên. Nhưng nàng nói tiếp, nói nàng sẽ thường tới tìm ra chơi. Chỉ trong một nháy mắt, ta không thể từ chối, gật đầu đồng ý.
Ta vẫn là Tam hoàng tử không được sủng ái như trước, vẫn thường xuyên bị hai vị hoàng huynh bắt nạt, thậm chí có vài nô tài ‘chó cậy gần nhà’ cũng dám vênh váo với ta. Ta lạnh nhạt nhìn tiết mục ngươi tranh ta đoạt trong cung, cũng càng cảm thấy bọn họ thật buồn cười. Cái gọi là đúng sai phải trái thật ra thì chỉ nằm trong tay một người, sống hay chết do một người quyết định.
Đại hoàng huynh thường nói chờ hắn làm Hoàng đế sẽ phế ta làm khỉ cho hắn đùa giỡn. Nhị hoàng huynh vĩnh viễn chỉ là lạnh lùng cao ngạo liếc ta một cái, lúc đi qua bên cạnh ta lại lặng lẽ ngáng ta. Ta biết rõ, nhưng nếu ta vĩnh viễn chỉ là Tam hoàng tử không được sủng ái vậy cuộc sống sau này của ta chỉ có thể thảm hơn hôm nay trăm lần.
Về ngôi vị Hoàng đế, trong triều có người ủng hộ trưởng tử, có người ủng hộ nhị hoàng huynh, chỉ không có ai chú ý tới ta.
Ta liệt kê ra danh sách tất cả quan viên triều đình, tìm được hoàng thúc ở biên cương Đông Bắc xa xôi. Có lẽ có chút hy vọng, chỉ có ông ấy mới giúp ta.
Mùa đông năm ấy, thừa dịp ông hồi cung mừng năm mới, ta tìm ông quỳ xuống nói ta không muốn chết, không muốn sống uất ức, không muốn vĩnh viễn kém người khác một bậc. Ta cúi đầu, không thấy được vẻ mặt của ông, nhưng ông đã đồng ý. Ông nói, ông không hiểu gì cả, nhưng ông sẽ cố gắng hết sức.
Nếu nói trong cung còn có ai tốt với ta thì đó chính là Phùng gia gia.
Lê nhi nói nàng có thể thường xuyên vào cung hoàn toàn nhờ vào Phù