
Tác giả: Vương Thiển
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 1342317
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2317 lượt.
nhân thể để cô có thể lựa chọn đồ ăn cho ngon miệng hơn.
Nhà ăn ở đây to như một lễ đường, với những món ăn thường ngày như rau xào, canh miến, thịt hầm cà rốt, đậu phụ rán, bánh bao nhân rau... Trong nhà ăn, từng dãy bàn ghế được sắp xếp gọn gàng ngay ngắn. Ai mua cơm xong có thể tùy ý ngồi vào chỗ còn trống. Mặc Trì chiếm hai chỗ, còn Tư Tồn xếp hàng đi mua thức ăn. Đồ ăn ở nhà ăn đương nhiên không thể so sánh được như ở nhà họ Mặc, cũng may cả hai đều không quá kén ăn, chỉ cần được dùng bữa cùng nhau là đã cảm thây ngon miệng rồi. Có lần, Trương Vệ Binh bảo Mặc Trì tới nhà ăn nhỏ dành riêng cho các công chức cấp Sở trỏ lên, Thị trưởng Mặc và Trần Ái Hoa đều tới đó dùng bữa, nhưng Mặc Trì lắc đầu từ chối: “Tôi không phải nhân viên cấp Sở, ăn ở nhà ăn chung đã tốt lắm rồi”.
Mỗi buổi chiều, Mặc Trì tan ca sớm hơn Tư Tồn nửa tiếng đồng hồ. Anh chống nạng, thong thả chậm bước tới tòa soạn rồi đứng đợi cô trước cổng lớn. Tiết xuân mỗi lúc một nồng đậm, trong lúc đứng đợi, Mặc Trì ngắm nhìn phong cảnh, cảm nhận thời tiết dần trở nên ấm áp, cành cây khẳng khiu cũng bắt đầu đâm chồi nảy lộc, mặt đất trở nên tươi xốp, hoa cỏ đua nhau bung ra. Đợi tới khi Tư Tồn ra đến cửa, Mặc Trì nở một nụ cười, nhìn cô chào tạm biệt đồng nghiệp rồi tung tăng chạy về phía anh.
Trong buổi chiều tối tháng Tư ấy, trong làn gió xuân thoang thoảng, họ sánh bước bên nhau, chậm rãi về nhà, trong lòng một cảm giác thư thái dễ chịu lan tỏa.
Mặc Trì mới nhận được một tin tốt. Lãnh đạo của Cục Dân chính đã tìm anh nói chuyện. Trưởng ban Mã của nhóm anh sắp về hưu, Phó ban sắp được thăng chức làm Trưởng ban, do đó sẽ trống vị trí Phó ban. Mặc Trì mấy năm gần đây làm việc rất cần mẫn, lại đạt nhiều kết quả xuất sắc nên Cục dự định đặc cách đề bạt anh lên làm Phó ban.
Biết tin này, Tư Tồn vui mừng còn hơn cả anh: “Thế thì tốt quá, mấy hôm trước Chủ biên của em còn bảo, trước đây chưa từng có Phó ban nào dưới ba mươi tuổi cả”.
“Thế nhưng khả năng anh đắc cử không cao đâu”, Mặc Trì cười đáp.
“Sao lại thế? Vì anh còn trẻ tuổi sao?”, Tư Tồn băn khoăn hỏi. Cô biết mấy năm nay Mặc Trì đã nỗ lực rất nhiều trong công việc, cũng biết anh đã giúp đỡ được không ít người.
Mặc Trì ngập ngừng, nói vẻ chua chát: “Không phải. Thành phố mình chưa từng xuất hiện Phó ban một chân”.
Lòng Tư Tồn bỗng trĩu buồn. Cô nắm lấy cánh tay anh mà không biết nên an ủi anh thế nào. Mặc Trì kéo tay cô lại, cười nói: “Không có gì phải buồn cả. Có trở thành Phó ban hay không, anh vẫn sẽ hoàn thành tốt công việc của mình”.
Tư Tồn liên tiếp gật đầu: “Em cũng sẽ cố gắng làm một biên tập viên giỏi!”
Hôm đó, Tư Tồn gặp Chủ biên Ngưu Vũ ở chân cầu thang tòa soạn, ông nói: “Tiểu Chung, một lúc nữa hãy tới phòng làm việc của tôi”. Năm nay Ngưu Vũ ngoài bốn mươi tuổi, do hoàn cảnh xuất thân nên đã chịu đủ sự hành hạ trong thời kì Cách mạng Văn hóa. Bây giờ, cuối cùng, ông cũng có thể lên được vị trí thích hợp để phát huy tài hoa của bản thân. Khả năng làm việc của ông không kém gì những thanh niên như Tư Tồn.
Tư Tồn mới đến đây thực tập được hơn một tháng, lúc nào cũng e dè lo sợ, đi theo chạy việc cho biên tập viên chính. Công việc hằng ngày của cô là bóc thư tín, gửi lại bản thảo nhưng chưa từng có cơ hội nói chuyện với Chủ biên. Tim cô đập thình thịch khi nghe Ngưu Vũ nói thế. Chủ biên tìm cô có việc gì nhỉ? Có khi nào cô đã đắc tội gì mà không biết? Trước khi bước vào đợt thực tập, giáo viên có nói với cô, nhất định phải trân trọng cơ hội thực tập lần này vì đánh giá của đơn vị thực tập sẽ ảnh hưởng tới việc phân công công tác sau này.
Tư Tồn đi vào phòng Chủ biên với tâm trạng bất an. Ngưu Vũ đang cầm trên tay một bình trà sứ lớn. Tư Tồn lặng lẽ ngồi xuống đối diện ông, hồi hộp đợi Ngưu Vũ mở lời.
Ngưu Vũ chuyển cho cô một trang báo, chỉ vào một bài văn: “Cô đã từng đọc tiểu thuyết này chưa?”
Tư Tồn nhìn chăm chú. Đây là tiểu thuyết mang tên Vết thương được đăng tải trên “Nhật báo thành phố X”. Cô đã đọc nó từ ba năm trước. Từ lúc vết thương xuất hiện, văn đàn Trung Hoa đã nổi lên một dòng văn học mới, được gọi với cái tên là “Văn học vết thương”. Những sinh viên Khoa Trung văn như cô đã đọc một lượng lớn tác phẩm thuộc dòng văn học này, từ Lớp trưởng, Linh hồn và thể xác, Góc khuất bị tình yêu lãng quên cho đến Trạm cuối của đoàn xe lửa, từ đó viết bài thu hoạch cũng như phê phán những tác phẩm quá đà.
“Tiểu thuyết này đăng tải lần đầu tiên năm 1978 trên tờ “Văn hội báo” của Thượng Hải, đến nay đã được ba năm rồi”, Tư Tồn bình tĩnh trả lời.
“Hiện nay, dòng văn học vết thương vẫn có sức lan tỏa lớn trên văn đàn.”, Ngưu Vũ nói: “Tạp chí của chúng ta cũng nhận được một số bài viết, nhưng chất lượng không cao. Chồng cô cũng từng trải qua nỗi đau của Cách mạng Văn hóa, liệu có thể nhờ anh ấy viết một bài cho tạp chí của chúng ta được không?”
Tư Tồn lắc đầu, nói chắc như đinh đóng cột: “Bây giờ anh ấy đang sống rất tốt, không cần thiết phải đào xới lại những chuyện trong quá khứ”.
Ngưu Vũ nhấp một ngụm trà rồi nói: “Suy cho cùng,