
Tác giả: Vương Thiển
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 1342168
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2168 lượt.
ì đã có chút xúc động.
Trần Ái Hoa tức giận đến nỗi hơi thở đã trở nên dồn dập. Sao Mặc Trì con trai bà hôm nay lại không biết tốt xấu như vậy? Bà đương nhiên biết Tư Tồn từng học cấp ba, thậm chí còn biết cô học giỏi lại đa tài, chính vì thế càng không muốn để Tư Tồn dự thi. Nếu Tư Tồn đi học đại học, Mặc Trì sẽ ra sao? Cô gái ấy liệu có còn an phận bên đứa con trai của bà nữa không? Có còn dành cả cuộc đời cho một người tàn phế như Mặc Trì không? Bà cũng chỉ là một người mẹ bình thường như bao người mẹ khác, những chuyện liên quan đến con trai, bà thực có đôi chút ích kỉ. Đứa con trai ấy đã phải chịu quá nhiều đau khổ, bà chỉ mong muốn bên cạnh nó có một người tri kỉ, cùng nhau đi qua những năm tháng cuộc đời sau này.
Tư Tồn cúí đầu xuống, cảm thấy có lỗi vì mình đã trở thành nguyên nhân gây ra mâu thuẫn trong gia đình. Sau cùng, Thị trưởng Mặc vẫn là người kiềm chế tốt nhất cơn nóng giận, ông xua tay nói: “Mọi người đừng tranh cãi nữa, chuyện riêng của Tư Tồn, hãy để nó tự quyết định. Tư Tồn, con muốn dự thi không?” Thị trưởng Mặc nhân hậu nhìn con dâu, nét mặt ánh lên vẻ ân cần mà uy nghiêm.
“Con” Tư Tồn hết nhìn Thị trưởng Mặc lại nhìn Trần Ái Hoa, nhìn Mặc Trì rồi lại nhìn Tịnh Nhiên. Mọi thứ đến quá đường đột, cô nhất thời còn chưa kịp suy nghĩ cho thông suốt, huống hồ lại phải ngay lập tức đưa ra một lựa chọn sẽ trở thành quyết định trọng đại, liên quan đến cả cuộc đời sau này. Vì lẽ gì Mặc Trì lại muốn cô tham dự kì thi? Tư Tồn nhìn chăm chú vào anh, hi vọng nhận được một câu trả lời.
Mặc Trì như nghe được câu hỏi không thành tiếng ấy, liền nói: “Cô nghĩ gì thì nói vậy, đừng để sau này bản thân phải thấy day dứt, hối hận”.
Tịnh Nhiên nghe thế cũng thêm lời hưởng ứng: “Phải đó! Phải đó! Chị mau nói đi!”. Trần Ái Hoa liền đưa ánh nhìn sắc bén sang con gái khiến Tịnh Nhiên sợ hãi im thin thít, nhưng vẫn bướng bỉnh nháy mắt với Tư Tồn.
Tư Tồn thoáng im lặng, thu hết can đảm, ngẩng đầu nhìn mọi người, đúng lúc bắt gặp ánh mắt cổ vũ chan chứa niềm hi vọng và tin tưởng của Mặc Trì, bỗng cảm thấy một niềm thôi thúc mạnh mẽ trào dâng trong lòng, liền cất tiếng dõng dạc: “Con muốn tham gia kì thi, con muốn học đại học”.
***
Thế rồi, Tịnh Nhiên giúp Tư Tồn tìm lại toàn bộ sách cấp ba để học. Thời gian của Tư Tồn ngày một trở nên hạn hẹp, suốt cả ngày đêm, hầu như cô đều chăm chỉ đọc sách. Ngày ấy, học sinh cấp ba chỉ học hai năm với năm môn học: Ngữ văn, Toán học, Chính trị, Lịch sử, Địa lí. Năm môn nhưng có tất cả hai mươi quyển sách khiến Tư Tồn học đến choáng váng đầu óc.
Cuối tháng Mười, Bộ Giáo dục có thông báo chính thức về việc khôi phục kì thi đại học trên khắp cả nước. Tịnh Nhiên và Tư Tồn có thể tham gia, nhưng trong thông báo quả nhiên không cho phép người tàn tật ứng thí Sớm đã chuẩn bị tâm lí, Mặc Trì không mảy may biểu hiện điều gì. Anh chỉ dặn đi dặn lại Tịnh Nhiên và Tư Tồn phải cố” gắng tập trung ôn tập.
Vòng thi sơ khảo sẽ được quyết định vào trung tuần tháng Mười Một, thời gian chỉ còn chưa đầy một tháng. Tư Tồn đã làm đề thi thử mà Tịnh Nhiên mang ồ trường về, nhưng ngoại trừ Ngữ văn ra thì tất cả các môn đều không đạt yêu cầu. cầm kết quả trên tay, hai mắt Tư Tồn đỏ hoe. Kết quả kém như vậy chẳng phải đã phụ lòng Mặc Trì, phụ cơ hội mà anh mang đến cho cô rồi sao?
Tịnh Nhiên thấy thế liền nhẹ nhàng an ủi: “Chị mới học một nửa lớp mười, kiến thức đề thi thử đến lớp mười một mới được học, thế nên kết quả bài thi mới không được như ý. Chị cố gắng đọc hết sách của lớp mười một, lần sau làm lại xem sao”.
Tư Tồn nhìn chồng sách chất cao ngất trên bàn, lo lắng đến nỗi nước mắt cứ trào ra mãi không thôi. Đúng là cô từng đi học nhưng nghỉ cũng đến. nửa năm rồi Giờ còn chưa đầy một tháng nữa đã thi rồi, cô phải làm sao đây?
Cửa phòng bỗng mở ra, Mặc Trì đẩy xe lăn đi vào, hỏi Tư Tồn: “Đã làm đề thi thử rồi, em thấy sao?”
Tư Tồn sợ hãi, vội vàng gấp bài thi vừa làm, giấu ra sau. Kết quả quá kém thế này, để anh biết được chắc chắn sẽ không vui.
Mặc Trì đưa tay ra, nhẹ nhàng cười nói: “Đưa anh xem thử”.
Tư Tồn khó nhọc lắc đầu, đưa mắt sang Tịnh Nhiên cầu cứu.
Tịnh Nhiên mỉm cười nói: “Chị cho anh xem đi. Mâ\'y năm nay anh vẫn kiên trì học tập, đừng nói là các môn cấp ba, các môn được dạy ở trường đại học anh đều tự học hết rồi. Anh có thể giúp được chị đấy”.
Mặc Trì vẫn kiên nhẫn đưa tay ra, nhìn Tư Tồn bằng ánh mắt cổ vũ. Ánh mắt ôn hòa ấy khiến cho nỗi xấu hổ trào dâng trong Tư Tồn, cuối cùng cô cũng ngoan ngoãn đưa bài thi cho anh xem.
Mặc Trì nghiêm túc lật xem một lượt, đôi mắt sâu cụp xuống. Nhìn cặp lông mi dày, rậm của người con trai đang ngồi trước mặt, Tư Tồn thật không tài nào đoán biết được anh đang nghĩ gì. Nỗi sợ hãi, lo lắng về việc phải đối diện với sự giận dữ và ánh mắt thất vọng của anh khiến tim cô đập thình thịch mãi không thôi.
Một lúc lâu sau, Mặc Trì mới đặt bài thi xuống, nhẹ cười nói: “Bài thi thử làm chưa tốt nên em không vui phải không?”
Giọng nói ôn tồn cùng nụ cười ấm áp của anh khiến nỗi lo lắng của Tư Tồn gầ