
Tác giả: Vương Thiển
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 1342171
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2171 lượt.
y là do anh lơ là, chỉ mải giảng bài mà quên mất không hướng dẫn em phương pháp học. Một khi đã nắm chắc phương pháp, môn Toán của em nhất định sẽ còn tiến bộ nhanh hơn môn Vãn mà em yêu thích nữa đây.
Thời gian bây giờ có hạn, anh sẽ đưa cho em một số công thức mà anh đã tổng hợp lại cho có hệ thống, em ghi nhớ rồi viết lại. Toán học cũng giống các môn học khác thôi, cũng có một lối mòn để đi, khi gặp vấn đề khó khăn thì đừng vội để tâm đến nó, chỉ cần bình tâm nắm lấy những điểm mấu chốt nhất, rồi sẽ sớm tìm ra cách giải quyết khó khăn”.
Tư Tồn hoàn toàn không có hứng thú với môn Toán. Những lời Mặc Trì nói nghe cứ mơ mơ hồ hồ, cô lại ngại không dám hỏi, chỉ biết nhìn chằm chằm vào anh: “Thôi em học môn khác đi, hôm nay anh sẽ sắp xếp lại các dạng bài cho em”.
Tư Tồn mím môi, cầm quyển sách Chính trị lên xem. Trong lòng có chút lo lắng, cô không ngừng tự nhủ, Mặc Trì đã dốc hết tâm sức giúp mình học ôn thế này, mình không thể không thi đỗ đại học. Tư Tồn cũng không rõ, việc anh giúp cô là vì sợ cô làm cho mất mặt hay vì muốn danh chính ngôn thuận đẩy cô đi nữa? Còn nhớ, ngay ngày đầu tiên cô đến nhà họ Mặc, anh đã nói không muốn thấy cô rồi. Đâu phải ham muốn sự giàu sang của gia đình Mặc Trì, chỉ là cứ nghĩ đến những nỗi đau khổ mà một người trẻ tuổi như anh phải chịu, cùng với sự quan tâm, chăm sóc ân cần anh dành cho mình trong cái đêm mưa gió ấy, trong lòng cô lại trào dâng niềm thương cảm luyến tiếc.
Mặc Trì vẫn đang cẩn thận lật từng trang sách Toán, tổng hợp những dạng bài thường gặp để dạy cho Tư Tồn. Buổi trưa, khi cô giúp việc mang cơm lên, Mặc Trì liền gọi Tư Tồn đến ăn, rồi bảo cô ra vườn hoa đi dạo một lát, vừa tăng cường thể lực, vừa minh mẫn tinh thần. Còn bản thân mình lại cắm cúi ngồi trong phòng, tiếp tục công việc đang dang dở. Thời gian cấp bách, trong đầu anh chỉ còn nghĩ đến mỗi một việc là bằng mọi cách giúp Tư Tồn tiến bộ càng nhanh càng tốt.
Tư Tồn đi dạo xong liền quay về phòng nghỉ ngơi thêm một lát. Hai giờ sau, lúc mở cửa thư phòng, cô vân thấy Mặc Trì đang cặm cụi lật giở từng trang sách, thức ăn trên bàn chưa hề được đụng đến. Tư Tồn lặng lẽ mang thức ăn xuống bếp hâm nóng lại rồi bưng lên, nhẹ nhàng nói: “Anh còn chưa ăn cơm, ăn xong rồi đọc tiếp nhé!”
Mặc Trì không ngẩng đầu lên, chỉ “Ừ!” một tiếng, rồi đưa tay với lấy chiếc bánh bao đưa vào miệng ăn lấy lệ cho cô vui lòng. Tư Tồn thấy vậy liền giục: “Anh ăn thêm thức ăn đi chứ”. Mặc Trì chỉ trả lời qua quýt mà không hề động đũa. Tư Tồn thở dài, nhìn anh ăn hết chiếc bánh bao, lại lặng lẽ mang chỗ thức ăn hồ như còn nguyên ra ngoài.
Đến khi trời chạng vạng tối, Mặc Trì mới hệ thống xong các dạng toán. Lúc ngẩng đầu nhìn lên, một cơn choáng váng ập đến khiến anh xây xẩm cả mặt mày, thiếu chút nữa thì ngã xuống sàn. Tư Tồn thấy vậy liền hét to, sợ hãi hỏi: “Anh làm sao thế?”
Mặc Trì lấy ngón tay day hai huyệt thái dương trên trán, giọng khàn khàn: “Anh không sao. Em nghỉ đi, lát nữa anh sẽ dạy em môn Toán”. Nói xong, anh gắng gượng tự đẩy chiếc xe lăn về phòng.
Toàn thân đau ê ẩm khiến Mặc Trì không tài nào chịu nổi. Anh quên mất là mình không được làm một số việc. Những ngày tháng trong trại tạm giam trước kia đã để ỉại trên cơ thể anh biết bao di chứng. Trong sinh hoạt hàng ngày hiện giờ, anh không thể vận động mạnh, cũng không thể ngồi lâu, tốt nhất - theo lời bác sĩ - chỉ nên nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Một mình đóng chặt cửa phòng lại, lòng bùng lên chút giận dỗi vô cớ, Mặc Trì thô bạo đập mạnh tay vào phần hông cứng đờ thì cảm giác đau mỏi mới dịu đi một chút. Anh vịn hai tay vào xe lăn toan nhấc người lên, nhưng từ hông đến chân đau buốt khiến anh không tài nào đứng vững. Thật sự, anh chỉ muốn lên giường nằm nghỉ một lát nhưng lại không dám, nếu nằm rồi e rằng tối nay sẽ chẳng còn sức mà ngồi dậy nữa.
Đang không ngừng đấu tranh tư tưởng, bỗng tiếng gõ cửa “Cốc! Cốc! Cốc!” vang lên, Tư Tồn bước vào mang theo một khay đồ ăn trên tay. Cô gái này càng lúc càng không xem mình là người ngoài, Mặc Trì thầm nghĩ, hơn nữa không phải anh vẫn chưa đồng ý cho cô vào phòng sao? Mặc Trì có chút khó chịu nói: “Đã nói em không được tự ý vào phòng anh rồi mà?”
Tư Tồn tuy đôi chút ấm ức, song tự nhủ không được nóng nảy và chấp nhặt với người tính tình quái gở như anh, liền dịu dàng nói: “Bữa trưa anh đã ăn gì đâu. Em và cô giúp việc làm cho anh chút đồ đây. Anh ăn vào sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đây”.
Bữa điểm tâm trên khay được làm rất khéo léo, có một bát cháo, một đĩa thịt sấy và một đĩa cải xanh xào. Nhìn đồ ăn liền cảm thây rất đói, Mặc Trì lập tức cầm bát cháo lên húp một hơi, rồi như sực nhớ ra, quay sang Tư Tồn hỏi: “Em đã ăn chưa?”
“Lát em xuống ăn cùng với cô giúp việc”, Tư Tồn gượng gạo đáp.
“Được! Vậy tám giờ lên thư phòng nhé”. Mặc Trì lại cắm cúi ăn cháo, không để ý đến Tư Tồn thêm nữa, nhưng bỗng chốc ở đâu một suy nghĩ lại đột khởi trong lòng, lẽ nào cô không thể cùng ăn với anh được sao?
Theo quy định của Nhà nước, thí sinh tham gia kì thi đại học phải báo danh cả hộ khẩu nơ