
Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng
Tác giả: Vương Thiển
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 1342230
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2230 lượt.
tham gia vào tự do hóa tư sản đâu”, Tư Tồn ấm ức nói.
“Khiêu vũ là đã tham gia vào tự do hóa tư sản rồi còn gì nữa. Nếu là mười năm trước thì em chắc chắn đã bị đem ra phê bình, thậm chí còn bị bỏ tù nữa kia”. Chỉ nhớ lại những gì đã xảy ra với mình trong những năm tháng ấy thôi mà Mặc Trì đã thấy run rẩy.
“Tổ chức khiêu vũ toàn là con em của cán bộ, nếu em là giai cấp tư sản thì anh là gì”. Cảnh sát mắng cô, Mặc Trì cũng mắng cô khiến nỗi ấm ức trong lòng không ngừng trào mãi lên, thế là lúc này tất cả tức giận lẫn sợ hãi đều được cơ bung tỏa hết ra. Ớ nhà không có công an, cô cũng không phải sợ nữa.
“Em còn cãi được sao?”, Mặc Trì vô duyên vô cớ bị cô vơ quàng vơ xiên thật đúng là dở khóc dở cười: “Anh nói một câu, em nói lại một câu. Bạn Chung Tư Tồn, có phải bạn cảm thấy oan ức vì bị đưa về đồn đúng không?”
“Đúng, em thấy oan ức lắm, cảnh sát chẳng hỏi cho rõ ràng đã bắt người bừa bãi. Tự do hóa tư sản là tổ chức nào em không biết. Đến nhảy cũng không biết thì làm giai cấp tư sản thế nào đây?” Thần trí đã tỉnh táo hơn, Tư Tồn liền nói một thôi một hồi.
“Thế mau nói cho anh nghe, em đã nhảy hay chưa?”, Mặc Trì miễn cưỡng hỏi.
“Em có thử một chút nhưng quả tình là không học được. Điệu nhảy đó sao người thường có thể học nổi chứ, vừa phải nhảy theo nhịp điệu, lại vừa phải phô"i hợp tay, eo, chân với nhau. Anh xem, như thế này thì làm sao gọi là biết nhảy được đây?”. Tư Tồn diễn lại cảnh lúc â"y, nhưng tư thế của cô lúc này chẳng khác nào con gấu bị điện giật.
Mặc Trì bị chọc tức, liền quát lên: “Chết em đi cho xong, đến nhảy cũng không biết còn bị bắt vào đồn, nói cho anh nghe làm sao em có thể ngốíc như thế?”
Tư Tồn mím môi, rầu rĩ nói: “Anh thông minh vậy thì nhảy cho em xem đi!”. Nói rồi mới chợt nhìn đôi chân của Mặc Trì, vội vàng bịt miệng lại. Câu nói sơ sảy của cô sợ rằng đã khiến Mặc Trì lại thấy đau lòng.
Nhưng anh dường như không để ý đến lời cô, mắt long lên: “Trong nhà thì mạnh miệng thế, vậy mà lúc ở đồn em chỉ biết khóc ấm ức là sao. Anh nói cho em biết, em bị bắt thật chẳng oan ức chút nào”.
“Em không phải là giai cấp tư sản, họ bắt giữ sai rồi, sao anh còn nói giúp người ngoài chứ?”, Tư Tồn bực mình, mặt đỏ tía tai.
Nguyên cả ngày nay, Tư Tồn đã khóc đến độ sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt sưng lên, trông tàn tạ vô cùng. Mặc Trì nhìn vậy không khỏi chạnh lòng, liền kéo cô ngồi lên giường: “Được rồi, đừng khóc nữa. Cả đêm qua em đã không ngủ, giờ hãy ngủ một chút đi! A, đúng rồi, em uống chút sữa ấm trước rồi anh sẽ bảo cô giúp việc làm món gì đó cho em ăn”. Nói xong, Mặc Trì liền đi pha sữa.
Tư Tồn mơ hồ ngước mắt nhìn anh, hỏi nhỏ: “Anh không giáo huấn em nữa à?”
“Anh giáo huấn em thì ích gì? Vợ của anh, anh cũng không nỡ bỏ, đành đợi nhà trường xử lí em vậy”, Mặc Trì pha xong sữa rồi đưa cho cô.
“Liệu nhà trường có đuổi học em không?”. Nghĩ đến việc đó, tim cô đập thình thịch.
Mặc Trì giúp cô lau nước mắt, lấy khăn ấm rửa mặt rồi lại trườm khăn lạnh vào mắt giúp cô. “Chắc không sao đâu, em không phải là người đứng ra tể chức, nặng nhất chỉ là tòng phạm, có lẽ nhà trường sẽ nương nhẹ tay thôi. Nếu em không yên tâm thì anh sẽ nhờ ba đến nói chuyện với thầy Hiệu trưởng”.
“Đừng, đừng làm thế!”, Tư Tồn vội vàng xua tay. Cô sợ Thị trưởng Mặc còn hơn cả việc bị đuổi học.
“Đừng lo, em bị đuổi học rồi cũng còn có anh!”, Mặc Trì giúp cô nằm xuống rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
Tư Tồn thấy an lòng hơn đôi chút, co mình trong chăn ấm: “Đúng rồi, nghe nói mấy người đó đều là con em cán bộ, anh có quen biết họ không?” Tư Tồn nghiêng người, kéo tay anh rồi hỏi. “Mấy người đó tên gì, em biết không?”
“Em chỉ biết Tô Hồng Mai học cùng lớp em và Giang Thiên Nam học cùng trường nữa”. Tư Tồn thầm nghĩ, giá mà không cùng học nhảy với anh ta thì tốt biết mấy, có khi cô đã về đến trường trước khi công an tới.
“Anh không biết. Thôi em đừng nghĩ nhiều nữa, hãy nghỉ ngơi đi”.
Nhìn Chữ Như Gặp Được Người
Tư Tồn tạm thời bị nhà trường đình chỉ học tập. Mặc Trì liền bàn với cô, ba mẹ đều là những người khuôn phép, nghiêm khắc, không thể để họ biết việc Tư Tồn tham gia vũ hội, lại còn bị bắt tới Sở Cảnh sát, nếu không chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình. Cho dù Tư Tồn không bị nhà trường đuổi học thì cũng có thể bị họ bắt thôi học.
“Chúng ta hãy làm thế này đi, anh sẽ nói với ba mẹ rằng, trong kí túc xá của em có dịch cúm nên buổi tối em về nhà ngủ, còn ban ngày lại đến trường đi học bình thường”.
“Nhưng bây giờ nhà trường không cho em lên lớp”, Tư Tồn không biết nói dối, sợ hãi đến đỏ cả khuôn mặt.
“Em hãy ra khỏi nhà từ sớm, đi hướng ngược lại với khu đại viện của Chính phủ rồi đến vườn hoa trên phố" đợi anh. Sau đó, anh sẽ tới đó tìm em”. Mặc Trì từ nhỏ đã lắm mưu nhiều kế, hồi trưóc khi chưa bị thương anh vẫn thường cầm đầu đám trẻ trong khu đại viện Chính phủ bày trò nghịch ngợm. Lần này, Tư Tồn gây họa lớn không ngờ lại làm sống dậy bản tính trước kia của anh.
Từ lúc kế