
Tác giả: Vương Thiển
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 1342239
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2239 lượt.
un trụ không vững, lại phải nén chịu nỗi đau đớn giày vò khi gắng sức đứng dậy, cô thà nhìn anh ngồi xe lăn còn hơn
“Bây giờ anh đã đi làm rồi, nếu cứ tiếp tục ngồi xe lăn, mọi người vẫn nghĩ mình tàn phế vô dụng, sẽ không cho làm gì cả. Anh muốn cho mọi người thấy anh không tàn phế, anh có thể đi lại và làm việc được”, Mặc Trì phấn chấn nói.
“Có phải trong cơ quan anh làm việc có người tên là Trương Vệ gì đó, dính lấy anh chặt ỉắm phải không?” Tư Tồn nhớ lại cái người mà Mặc Trì đã nhắc đến trong thư, đến cả người ta đi vệ sinh cũng nằng nặc đòi đi theo bằng được. Mỗi khi nghĩ đến là cô lại thấy buồn cười.
13. Là câu thơ nằm trong bài Âm trung bát tiên ca của Đỗ Phủ, ý muốn chỉ những người có dung mạo tuấn tú, phong thái anh hùng.
“Còn không đúng sao?” Đúng là thời gian vừa rồi, Mặc Trì không khỏi cảm thấy có chút phiền phức với con người ấy. Trương Vệ Binh nhận được lệnh từ thư kí Lưu Xuân Hồng, thế nên cả ngày không chịu làm gì cả, chỉ một mực hỏi han săn sóc đến anh. Sự niềm nở ấy đôi lúc cũng khiến Mặc Trì vô cùng xúc động.
Vị bác sĩ điều trị cho anh trước đây từng nói anh không thể tự đi lại được, nhưng bao lâu nay anh vẫn ấp ủ mong muốn tập đi cho bằng được. Từ khi đi làm, quyết tâm này mỗi ngày càng mãnh liệt thêm. Anh mua nạng rồi khắc khổ luyện tập. Bây giờ, anh đã có thể chống nạng đi từ nhà đến cơ quan, dù khi đến nơi chân vừa tê, vừa đau dẫu cho quãng đường không lấy gì làm xa quá. Với anh được đứng dậy trở lại quả thật là một cảm giác vô cùng tuyệt vời. Đi lại tuy có chút chậm chạp nhưng vẫn khiến anh cảm thấy mình đã thoát ra khỏi “chiếc lồng” suốt bao nhiêu năm nay của chính mình. Mặc Trì bắt đầu cảm nhận được sự tự do vui vẻ và quan trọng nhất là đã cắt được “cái đuôi” Trương Vệ Binh.
“Anh chấp anh ta làm gì? Em cũng không muốn nhìn thấy anh phải chịu đau đớn một mình” Nhận thấy Mặc Trì đang cố nén đau, Tư Tồn vội vàng giúp anh xoa bóp chân.
“Anh biết em rất quan tâm đến anh nhưng em cứ yên tâm, anh biết phải làm gì với đôi chân này, không sao đâu. Em thích ăn món gì, anh sẽ gắp cho em” Mặc Trì nắm chặt tay Tư Tồn. Anh thấy đôi tay của cô vừa mềm mại vừa nhỏ nhắn, hoàn toàn không giống bàn tay của một cô gái đã từng làm việc nhà nông chút nào.
“Món nào em cũng thích. Anh cũng mau ăn đi”, Tư Tồn nhanh nhẹn gắp cho Mặc Trì chút rau, nhưng ngay lập tức cô lại thẹn thùng cúi đầu.
Mặc Trì mỉm cười mãn nguyện, cảm thấy thức ăn cô gắp cho mình ngon vô cùng. Anh cũng gắp một miếng đưa lên miệng cô. Tư Tồn ban đầu có chút e ngại, nhưng ngay lập tức cũng quen với sự gần gũi đó, liền mở miệng ra. Không ngờ thức ăn chưa vào được miệng, Mặc Trì đã đưa đũa ra xa. Tư Tồn hoài nghi, thử tiến tới gần hơn chút nữa thì đôi đũa càng bị giật ra xa hơn. Biết mình bị trêu chọc, Tư Tồn liền giữ chặt tay anh rồi hé đôi môi, toàn bộ thức ăn đã ở trong miệng cô. Mặc Trì cười lớn, Tư Tồn vờ nắm chặt tay đánh anh: “Ai bảo anh không cho em ăn?”. Hai người cùng cười nói râm ran, chuyện trò vui vẻ.
Mặc Trì mải vui, đến giữa bữa ăn mới chợt nghĩ đến một thứ. “Đợi anh một lát nhé, anh sẽ cho em thưởng thức một loại đồ uống vô cùng mới lạ”. Nói rồi Mặc Trì đứng dậy, kéo “ngăn tủ” màu trắng ra, khom người lục lọi cái gì đó bên trong.
“Đó là cái gì vậy?”, Tư Tồn nhớ trước đây cô chưa từng thấy cái tủ này trong nhà.
“Đây là tủ lạnh, anh mới mua đấy”, Mặc Trì trả lời mà không quay đầu lại. Anh lấy ra một chai nước màu vàng, mát lạnh đưa cho cô.
“Đây là thứ gì vậy?”, Tư Tồn hiếu kì, nhìn thấy một lớp tuyết mỏng đã phủ lên bề mặt của chai nước lạnh.
“Bia đấy.Hôm nay bọn mình uống một chút, coi như thiết đãi em!”, nói rồi Mặc Trì liền bật nắp chai.
“Em không uống rượu đấu, cay lắm!”, Tư Tồn lấy tay che miệng. Còn nhớ ngày nhỏ, chỉ mới nhúng chiếc đũa vào cốc rượu của bố và thử nếm một chút mà vị rượu cay nồng đã xộc thẳng lên mũi, khiến Tư Tồn chảy cả nước mắt nước mũi rồi.
Mặc Trì phì cười, anh nói: “Bia không cay đâu”, rồi rót bia vào cốc cho cô.
“Rượu gì mà rượu lại không cay?”, Tư Tồn không tin: “Anh đừng nghĩ rằng người nông dân cái gì cũng không biết nhé.”
“Đây là rượu nước ngoài, không cay, còn không say nữa kia”, Mặc Trì nói. Tư Tồn lập tức thấy hứng thú, cô đưa cốc bia lên miệng và uống liền một ngụm to.
“Đắng quá!”: “Rượu” này đúng là không cay cũng không ngon lắm, nhưng cô rất thích.
“Đó là vị đắng nhẹ và cay nồng của lúa mạch. Thế nào, em có thích không?”
“Rất mát”, Tư Tồn vừa uống ừng ực vừa chép miệng.
“Tửu lượng của em cũng khá đấy chứ!”, Mặc Trì giơ ngón tay cái lên tán dương cô.
Tư Tồn uống bia như bị nghiện. Cô liên tục nâng cốc và đòi Mặc Trì chạm cốc với mình. Càng uống, đôi mắt cô càng long lanh, khuôn mặt tròn càng ung hồng mãi lên. Mặc Trì thấy cô vui vẻ, không nỡ ngăn lại, vả lại đằng nào uống bia cũng chẳng thể say được.
Tư Tồn lại uống cạn cả cốc bia. Đúng lúc Mặc Trì gắp cho cô một miếng thịt, cảm thấy vô cùng hạnh phúc cô liền vùi đầu vào lòng anh. Bình thường, Tư Tồn có bao giờ chủ động gần gũi với anh như vậy đâu. Trong lòng Mặc T