Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Vương Thiển

Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015

Lượt xem: 1342246

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2246 lượt.

ệc hôm nay nếu không phải là người lớn thì đều là người lạ, thế nên đến việc đưa đũa ra gắp thức ăn cô cũng không dám. Mặc Trì mà không nhanh tay gắp thức ăn cho cô, không chừng sau bữa ăn sẽ lại được nghe cô mè nheo kêu đói. Thấy Tư Tồn đã ăn được kha khá, đôi vợ chồng trẻ liền trao cho nhau ánh mắt đầy ẩn ý. Mặc Trì xách đôi nạng đứng dậy và nói với mọi người: “Mọi người ăn tiếp đi, anh phải đi làm”. Tư Tồn vội vàng đứng vào sau lưng anh, lí nhí nói: “Để em tiễn anh ra ngoài”.
Giang Phinh Đình nhìn theo đôi vợ chồng trẻ đang qimn quít với nhau, khuôn mặt hiện lên vẻ thẫn thờ.
Sau bữa ăn, Tư Tồn đưa Giang Phinh Đình và Từ Lan tới căn phòng dành riêng cho khách để sắp xếp đồ đạc. Tịnh Nhiên rất tinh ý, cô nháy mắt với Tư Tồn rồi mừng rỡ nói: “Chị dâu, chị và anh em...” Cô làm động tác chạm hai ngón tay cái vào nhau khiến Tư Tồn đỏ bừng mặt, xấu hổ đẩy cô một cái.
Tịnh Nhiên vui mừng tới mức hét lên, rồi quay sang nói với hai cô bạn: “Các cậu đừng coi thường chị dâu mình còn nhỏ tuổi, chị ấy cực kì lợi hại đấy. Chỉ ôn thi trong một thời gian ngắn đã đỗ vào trường đại học trọng điểm. Song cũng phải nói là, anh trai mình cũng giúp chị rất nhiều trong việc ôn tập. Công của anh trai em không nhỏ đâu, chị dâu nhỉ?”
Bị cô em chồng trêu đến phát ngượng, Tư Tồn mau mắn rút lui về phòng. Một lát sau, Tịnh Nhiên cũng chạy theo vào phòng, nhìn thấy Tư Tồn ngồi lên giường của anh trai vô cùng tự nhiên, cô vỗ tay cười nói: “Thế nào? Đã bảo từ trước rồi mà, hai người nhất định sẽ yêu nhau. Em nói không sai chứ?”
Tư Tồn ngại ngùng quay mặt sang hướng khác. Tịnh Nhiên liền chìa một chiếc quần ra trước mặt cô: “Tặng chị này”.
Thì ra đó là một chiếc quần ống vảy màu sắc y hệt chiếc của Tịnh Nhiên. “Không cần đâu, chị đủ quần mặc mà”, Tư Tồn nói.
Tịnh Nhiên dúi chiếc quần vào tay Tư Tồn, cười nói: “Loại quần này đang thịnh hành từ Quảng Châu tới Bắc Kinh, thành phố chúng ta chẳng mấy người có đâu. Chị mà diện vào bảo đảm sẽ gây chấn động toàn trường”.
Tư Tồn chẳng sợ điều gì hơn là “gây chấn động toàn trường”. Chỉ mới tham gia một buổi khiêu vũ mà phòng cô đã gây chấn động lắm rồi. Tô Hồng Mai có một chiếc quần bó sát, giáo viên nhìn không vừa mắt đã mấy lần nói này nói nọ. Lần trước, cả phòng họ tham gia khiêu vũ đã lập tức bị gắn ngay cho cái mác giai cấp Tư sản tự do hóa, Tô Hồng Mai cũng nhiều lần bị phê bình là chạy theo lối sống Tư bản.
Bây giờ, Tư Tồn mà xuất hiện cùng chiếc quần ống vảy này thì chắc chắn sẽ được bêu làm gương xấu điển hình.
Tịnh Nhiên nhìn qua một cái mà như đọc thấu tâm tư của Tư Tồn: “Chị dâu, ở đại học Bắc Đại cũng thường xuyên tổ chức vũ hội đấy. Giáo viên trường chị cổ lỗ thật, trong thư anh trai em nói cũng không đồng tình với tư tưởng chậm tiến ấy. Chị yên tâm, chưa đầy hai năm nữa thôi, nhà trường chắc chắn sẽ xóa bỏ lỗi phạt cho chị”.
“Hả? Không lẽ Mặc Trì đã tồng tộc kể hết với em rồi sao?”, Tư Tồn cảm thấy mất hết thể diện trước mặt cô em chồng rồi.
Tịnh Nhiên mỉm cười càng rạng rỡ: “Tuần nào em và anh chẳng viết thư cho nhau... Cơ mà, anh chưa từng nhắc đến chuyện hai người đã động phòng”.
“Động phòng gì chứ? Khó nghe quá đi mất!”, Tư Tồn làm bộ muốn bấu môi Tịnh Nhiên, rồi hai chị em cứ thế lăn ra cười. Một lát sau Tịnh Nhiên nói: “Chiều nay em sẽ cùng Giang Phinh Đình ra ngoài vẽ tranh, chị đi cùng bọn em nhé?”
“Chị không đi đâu, chị ở nhà luyện thư pháp đợi anh Mặc Trì tan làm về thôi.”, Tư Tồn đáp.
Tịnh Nhiên liền làm mặt xấu: “Em hiểu rồi, chị với anh trai em gắn bó như keo với sơn, em bảo đảm sẽ dẫn bạn em đi thật xa, tuyệt đối không làm phiền tới hai người”.
Thành phố này là thành phố du lịch có tiếng từ cả trăm năm nay, đường phố lúc nào cũng sạch sẽ. Phía Đông thành phố là khu biệt thự nổi tiếng trước giải phóng với những con đường nhỏ quanh co, những hàng cây rợp bóng mát phủ bóng hai bên. Biệt thự có tường trắng, mái đỏ theo kiểu châu Âu tiếp nối nhau san sát, mang phong vị của một thành phố châu Âu thu nhỏ. Phía Bắc thành phố là khu phố cổ mang đậm màu sắc Trung Hoa, bốn bề đều là tường thành xây bằng gạch cổ, cổng thành lợp ngói xanh, cao ngất, tráng lệ mà mạnh mẽ. Phong cảnh ngoại ô nên thơ hữu tình với ánh hồ sắc núi, không khí trong lành. Với sự nhạy cảm của những con người yêu nghệ thuật, Giang Phinh Đình và Từ Lan ngày nào cũng thức dậy từ sáng sớm, hào hứng vác giá vẽ lên vai cho đến tận chiều tối mới quay về.
Với tính cách sôi nổi thẳng thắn của những cô gái Bắc Kinh, tối nào sau bữa cơm, Giang Phinh Đình và Từ Lan cũng ngồi lại bên Thị trưởng Mặc và Trần Ai Hoa để giới thiệu thành quả sáng tác của họ. Những bức kí họa, màu nước, sơn dầu với những gam màu sắc rực rỡ, loại nào cũng có. Từ Lan còn ngẫu hứng vẽ tặng Trần Ái Hoa một bức chân dung khiến bà vui mừng khôn tả.
Mặc Trì và Tư Tồn thì ngược lại, mỗi ngày, sau bữa tối, đều trốn vào thư phòng cái “tổ cúc cu” của riêng hai người ngồi trò chuyện. Đối với họ, đó mới là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong ngày. Mặc Trì là cao thủ trong các môn cờ: từ cờ tướng cho tớ