Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Vương Thiển

Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015

Lượt xem: 1342249

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2249 lượt.

p tức gọi điện cho bác Chương báo sáng sớm ngày mai đến đưa Mặc Trì tới bệnh viện.
Mặc Trì đành miễn cưỡng xin nghỉ phép một ngày. Đi theo “hộ tống” anh tới bệnh viện là cả một đoàn người. Vị bác sĩ thường xuyên khám bệnh cho Mặc Trì là Viện trưởng Trình, năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, đức cao vọng trọng, mái tóc và lông mày đều bạc trắng, song giọng nói vẫn sang sảng, tính cách cũng rất thoải mái. Đầu tiên, ông lên tiếng khen ngợi Mặc Trì: “Trông cháu càng ngày càng có tinh thần, quá trình hồi phục khá đấy chứ, đã có thể đi bộ được rồi!”. Nhưng ngay sau đó ông lập tức chuyển đề tài, trợn trừng mắt nói: “Tuy nhiên khi đi lại cậu không cảm thấy đau sao? Đầu gối đã tích nước nghiêm trọng thế này rồi mới đến tìm bác Trình của cậu hả?”
“Bao giờ cái chân này của cháu không thấy đau nữa cháu mới tới tìm bác”, Mặc Trì vẫn bướng bĩnh nói.
Trần Ái Hoa nghiêm mặt: “Mặc Trì, con nói chuyện với bác Trình kiểu gì vậy!”
“Cô Trần, những gì anh Mặc Trì nói là thật đấy ạ. Gai xương là di chứng sau khi gãy, chỉ cần động đậy một chút cũng thấy đau rồi. Nếu anh ấy không cảm thấy đau nữa, tức là không còn tri giác, chẳng phải càng nghiêm trọng hơn sao?”, Giang Phinh Đình nói xen vào.
Viện trưởng Trình lớn tiếng: “Cô gái này giỏi thật đấy! Rất hiểu về xương cốt.”
“Thưa bác, cả nhà cháu đều theo nghề y, ổng nội và ba cháu cùng ngành với bác đó ạ”, Giang Phinh Đình cười nói:
“Ồ! Ông cháu tên là gì?”, Viện trưởng Trình hào hứng hỏi.
“Ông cháu là Giang Khánh Lâm”.
“Ồ! Ông cháu là Thái đẩu trong ngành này đấy. Hồi còn ở chiến trường Triều Tiên, bác đã theo ông ấy thực hiện không biết bao nhiêu cuộc phẫu thuật, về sau, bác vào Đại học Quân y tu nghiệp, ba mẹ cháu còn là bạn học của bác. Ổng nội bây giờ vẫn khỏe mạnh chứ?”, Viện trưởng Trình vui mừng như gặp được cố nhân.
“Mọi người đều khỏe ạ”, Giang Phinh Đình đáp: “Thưa bác, cháu cũng kế nghiệp ông bà, ba mẹ. Bây giờ, cháu đang theo học Khoa Y ở Đại học Bắc Đại”.
“Đúng là hổ phụ không sinh khuyển nữ”, Viện trưởng Trình vui vẻ nói: “Cháu và Mặc Trì, hai người là...” Đúng là Viện trưởng Trình đã vui mừng quá mà thành ra hiểu nhầm mối quan hệ giữa hai người.
Giang Phinh Đình bình thường mồm mép nhanh nhảu là thế, nay bỗng nhiên lại im bặt, mặt mũi đỏ bừng. Tư Tồn nãy giờ bị gạt sang một bên, đã không thể nín nhịn được nữa, ông lão này nhìn kiểu gì thế không biết, chẳng phải từ đầu tới cuối cô mới là người khoác tay Mặc Trì hay sao? Chẳng chút ngượng ngùng, Tư Tồn cướp lời: “Viện trưởng, cháu mới là vợ của Mặc Trì”.
Năm đó cuộc hôn nhân của Mặc Trì rất kín đáo, đến cả bạn bè thân thiết và chiến hữu lâu năm của Thị trưởng Mặc cũng không được thông báo.
Tư Tồn nói rồi mặt mới bắt đầu bừng đỏ như quả táo chín. Đi nhiều biết rộng, lại đã sống đến bạc cả đầu, Viện trưởng Trình chẳng thấy có gì ái ngại cả, ngược lại còn cười lớn: “Thằng nhóc này đã kết hôn rồi sao? Cô dâu xinh đẹp thật đấy!”
Tư Tồn xấu hổ cúi mặt xuống, hai tay cô bám chặt cánh tay Mặc Trì. Biết cô đang chờ cứu viện, anh liền cười nói: “Lần này cháu tổ chức vội vã quá, đợi dịp khác cháu sẽ mời bác ăn kẹo cưới sau”.
“Ồ, hai đứa này trông cũng xứng đôi vừa lứa đấy chứ”. Viện trưởng Trình cười ha hả, nói với Tư Tồn: “Cô gái, không phải cháu cũng học y đấy chứ?”
“Thưa bác, cháu học khoa Trung văn, sinh viên năm thứ nhất Đại học Phương Bắc”, Tư Tồn khép nép nói.
“Khoa Trung văn à? Rất xứng đôi vừa lứa, Mặc Trì của chúng ta cũng là một tài tử đấy nhé”. Viện trưởng Trình cứ nói thao thao bất tuyệt khiến khuôn mặt của đôi vợ chồng trẻ đỏ hết cả lên. Một lúc sau, ông mới nhớ ra việc chính: “Chân của cháu sẽ phải làm tiểu phẫu để hút nước tích trong đầu gối ra”.
Tư Tồn cùng y tá đưa Mặc Trì tới phòng phẫu thuật. Việc hút nước tích thuộc dạng tiểu phẫu nên chỉ cần Viện trưởng Trình và một y tá thực hiện. Mặc Trì nằm trên giường, để lộ đầu gối. Y tá tiến hành khử trùng, cùng lúc đó đưa cho Viện trưởng một ống kim tiêm rất to. “Chàng trai, sẽ đau một chút nhưng hãy cô" chịu nhé!” Ông còn chưa nói dứt lời thì ống tiêm đã được tra vào đầu gối anh.
Mặc Trì đau tới mức mặt mày tái mét, chân uốn cong lên. Viện trưởng liền dặn dò y tá: “Giữ chặt lấy cậu ta!” Cô y tá trẻ dứt khoát ấn chân Mặc Trì xuống giường, động tác thô bạo ấy khiến toàn thân anh giật bắn lên, bất giác anh nắm thật chặt tay Tư Tồn. Cái nắm tay chặt đến nỗi làm cô phát khóc, nhưng cô biết Mặc Trì còn đang phải chịu nỗi đau đớn gấp bội lần. Cô nói nhỏ với y tá: “Chị làm ơn nhẹ tay một chút được không? Bệnh nhân rất đau đấy!”
“Cháu biết bảo vệ người đàn ông của mình, được đây! Tuy nhiên, nếu không áp cậu ấy xuống, mũi kim sẽ động vào tủy và làm tổn thương xương, lúc ấy Mặc Trì của cháu càng đau đớn hơn nhiều”, Viện trưởng Trình cười nói.
Lời nói của lão ngoan đồng này khiến cho Tư Tồn mặt đỏ tía tai. Cô khom người, giúp Mặc Trì lau khô mồ hôi trên mặt. Viện trưởng Trình hút hết ống mủ này đến ống mủ khác từ chân Mặc Trì. Tư Tồn không thể tưởng tượng được, trong cái chân yếu ớt của Mặc Trì lại có nhiều nước đến th