
Tác giả: Vương Thiển
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 1342257
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2257 lượt.
ừng nghĩ ngợi lung tung nữa được không?”
Tư Tồn hai tay đấm loạn xạ vào người Mặc Trì, nước mắt tuôn rơi như mưa trên vai anh, cô hét lên: “Anh chính là có ý đó. Anh thích cô ta, không còn cần em nữa!”
“Anh không hề có ý đó mà”. Mặc Trì nắm chặt tay cô, nhưng cô lại dùng chân đạp vào bụng anh. Tư Tồn lúc này chẳng khác nào một con thú nhỏ đang phẫn nộ đến đánh mất cả lí trí, chẳng thèm bảo vệ vật báu của mình mà chỉ biết phát tiết vũ lực.
“Đừng nhiễu nữa!” Mặc Trì giữ chặt cô, hai người cùng lăn trên giường. Tư Tồn vẫn vùng vẫy và hét lên: “Anh bắt nạt em! Anh là người xấu! Em đã gây phiền nhiễu gì nào, chính anh mới là người gây sự trước”.
Hai tay Tư Tồn bị ép chặt không thể động đậy được, thế nên cô bực tức gồng mình và hét ầm cả lên, không có chút lí lẽ nào cả.
“Được rồi, chúng mình đừng gây chuyện nữa, hãy cùng nhau buông tay, được không?”
“Được”.
Mặc Trì buông tay Tư Tồn ra, nhưng đột nhiên cô nói: “Anh không cần em nữa, vậy em đi đây!”, nói rồi đứng dậy chạy vụt ra ngoài.
“Tư Tồn, em quay lại cho anh!” Mặc Trì với lấy cây nạng rồi đuổi theo, nhưng ra đến hành lang thì đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Tịnh Nhiên đang ở trong phòng cũng nghe thấy tiếng động nên chạy theo ra: “Có chuyện gì thế anh?”
“Tư Tồn chạy mất rồi!”, Mặc Trì mặt đỏ bừng bừng nói.
Tịnh Nhiên, Từ Lan liền vội vàng chạy ra ngoài, chỉ còn lại Giang Phinh Đình vẫn đứng ở hành lang ngẩng đầu nhìn Mặc Trì: “Có phải vì em không?”
Mặc Trì tuy giận dữ cũng chỉ biết hắt ra một tiếng thở dài, chống nạng lếch thếch đi xuống tầng. Ra đến ngoài thì người đã mất tăm mất dạng. Trước mặt anh là hai hướng Nam, Bắc với hai con đường, một lớn một nhỏ. Anh cứ đi theo con đường lớn thì hơn.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, Tịnh Nhiên và Từ Lan cùng gọi tên Tư Tồn. Con đường lớn nhìn mãi chẳng biết đâu là tận cùng, Tư Tồn chắc chắn sẽ không chạy theo hướng này. Mặc Trì liền quay người chuyển sang con đường nhỏ. Đây là một ngõ hoa nổi tiếng với những bức tường đầy dây leo, hương hoa dễ chịu, nhưng con đường lại uốn lượn quanh co. Mặc Trì đi như “chạy”, trong lòng không ngừng lo lắng. Tư Tồn vốn sợ bóng tối lại không thuộc đường, ra khỏi ngõ hoa này không bao xa là Trung tâm Thương mại của thành phố với nhiều khu vực phức tạp, đêm hôm khuya khoắt thế này, ngộ nhỡ cô ấy lạc đường rồi gặp nguy hiểm thì phải tính sao?
Mặc Trì đã ra khỏi ngõ hoa, trước mặt anh trải ra mấy ngã rẽ, không biết Tư Tồn sẽ đi theo hướng nào đây? Anh lớn tiếng gọi tên cô, nhưng đáp lại lời anh chỉ là bóng đêm tĩnh lặng như tờ, bầu trời sâu thẳm và ánh trăng bị mây đen che khuất, tuyệt không thấy bóng dáng cô đâu cả.
“Anh!”, Tịnh Nhiên chạy tới bên anh: “Đã tìm thấy chị dâu chưa?”
“Chúng ta hãy tiếp tục chia nhau ra tìm đi”, Mặc Trì lắc đầu nói.
Tịnh Nhiên chạy về bên trái, Từ Lan chạy sang bên phải còn Mặc Trì đi thẳng về phía trước, xuyên qua những con phô", vào tận từng con ngõ nhỏ. Trận mưa lớn hồi chiều làm con đường trơn tuột, khiến Mặc Trì loạng choạng suýt ngã. Cùng lúc đó, dường như có một tiếng kêu khe khẽ, rất giống với giọng của Tư Tồn đập vào tai anh.
Anh đang ở trong một con ngõ nhỏ với nhiều cửa hàng san sát nhau, không lẽ nào vì quá hốt hoảng nên đã nghe nhầm? Mặc Trì lớn tiếng gọi: “Tư Tồn, anh biết em ở đây, mau ra ngay cho anh!” Mặc Trì vừa lo lắng vừa bực bội, cô giận dỗi, đánh anh mắng anh, anh đều chịu cả rồi, sao còn bỏ đi chứ? Cô có biết anh lo lắng cho cô đến nhường nào không?
“Tư Tồn! Ra đây ngay cho anh!” Mặc Trì bực bội quát lên nhưng vẫn chẳng thấy chút động tĩnh nào. Anh đèn hiu hắt chiếu lên mặt đường ướt nhợt, ánh lên luồng sáng yếu ớt. Đột nhiên, một ý tưỡng nảy ra trong đầu Mặc Trì, nếu cô đã không chịu ra thì anh chỉ còn cách dùng đến khổ nhục kế mà thôi.
Mặc Trì bước một bước dài lên phía trước, cố ý làm cho cây nạng trượt đi, chân phải trụ không vững nên đã sắp ngã tới nơi. Anh chống đầu gối xuống đất, cơn đau kịch liệt liền ập tới khiến mồ hôi vã ra như tắm, hơi thở trở nên dồn dập, anh còn cố ý phát ra tiếng kêu rên rỉ nhưng vẫn không quên đưa mắt nhìn ra xung quanh. Cuối cùng, anh ngã khụy xuống đường.
“Mặc Trì! Anh làm sao thế này?”, Tư Tồn như thể vừa từ dưới đất chui lên, chạy tới bên Mặc Trì.
Mặc Trì đã đau tới mức hai mắt mờ đi, hơi thở như bị chẹn lại nhưng nỗi âu lo cuối cùng cũng tan biến, anh nắm chặt tay Tư Tồn vì sợ cô lại chạy mất.
Tư Tồn quỳ trên vũng nước lạnh, cố gắng dìu Mặc Trì đứng dậy, anh lấy hết sức nói một câu: “Em còn muốn chạy nữa hay không?”
“Em sẽ không chạy nữa! Để em kiểm tra chân của anh nhé!”, Tư Tồn hốt hoảng nói.
Mặc Trì không chịu buông tay: “Chân anh không sao cả, em ngoan một chút cho anh được nhờ!” Cái chân duy nhất đã không tài nào động đậy được nữa, anh chỉ còn cách ngồi tệt xuống đường, duỗi thẳng chân ra đất. Tư Tồn lúc này mới nhớ ra, anh bị viêm khớp nặng nên tuyệt đôì không được để chân nhiễm lạnh. Cô hoảng loạn ngồi theo xuống đất, kéo chân anh đặt lên chân mình: “Để chân anh lên chân em đi, chỗ này ấm lắm”.
Mặc Trì không động đậ