Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Vương Thiển

Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015

Lượt xem: 1342281

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/2281 lượt.

ừ thời nhà Thanh”, Mặc Trì trả lời.
Tư Tồn thiếu chút nữa là mắc nghẹn. An một cái banh bao còn nghe chuyện những một trăm năm trước.
Mặc Trì từ từ uống từng ngụm canh, cười nói: “Em đừng cười, thật sự đúng là một trăm năm trước đấy. Nghe nói, trước đây, ở nơi này có một bến tàu nhỏ, có người họ Mã rất hiền lành mở một cửa hàng bán bánh bao nhân thịt bò hấp nhưng cả quán chỉ có độc một chiếc bàn, hai chiếc ghế dài, chuyên bán cho thợ thuyền ở bến cảng này. Mùi vị bánh bao thơm ngon, giá cả lại rẻ. Ong Mã làm đầu bếp kiêm luôn chân chạy bàn và cả việc thu tiền. Thế nhưng, dù bận rộn đến thế nào, quán ăn vẫn không hề lộn xộn. Ông chăm sóc khách rất chu đáo nên khách hàng ghé quán càng ngày càng đông. Thợ thuyền ở bến cảng làm việc cả ngày, đến khi trời xẩm tối, thường có khoảng hai ba người tới ăn bánh bao. Mỗi lúc thấy có khách tới ăn, ông chủ liền lớn tiếng chào hỏi bằng giọng Bắc Kinh: “Ngài là người thứ hai đến đây, xin mời vào bên trong...”, Mặc Trì phát âm bằng mũi theo giọng Bắc Kinh.
Tư Tồn cười khúc khích: “Giọng của anh hay như vậy, nên đi bán băng nhạc cùng với tụi em”.
Mặc Trì giơ đũa của mình lên, làm ra vẻ như sắp đánh Tư Tồn: “Em có muốn nghe tiếp câu chuyện không?” Chiếc đũa chạm nhẹ nhàng vào tay Tư Tồn, chẳng đau chút nào. Mặc Trì tiếp tục kể câu chuyện: “Việc buôn bán thuận lợi, chẳng bao lâu sau, ông Mã đã mở được một nhà hàng. Ồng vẫn duy trì nguyên tắc giá cả phải chăng, thức ăn tươi ngon, mỗi lần có khách gọi bồi bàn, ông vẫn nhiệt tình phục vụ. Thực khách đến đây nhiều thành quen, đâm ra quên luôn tên gọi ban đầu của nhà hàng, mà đều quen miệng gọi là “Lão Nhị Vị”.
Tư Tồn chăm chú lắng nghe, sau đó tò mò hỏi: “Vậy bây giờ còn gọi là “Lão Nhị VỊ” nữa không anh?”
Mặc Trì đang định trả lời thì nhân viên phục vụ đã mang thịt gà xé phay ra và nói bằng giọng Bắc Kinh: “Món ăn tới rồi đây, mời nhị vị từ từ thưởng thức!”
Tư Tồn phì cười, nói nhỏ: “Chúng ta rõ ràng có ba người, sao gọi là nhị vị được nhỉ?”
Dưới sự thúc ép của Tư Tồn, Mặc Trì ăn thêm hai cái bánh bao nữa, còn lại đều được hai cô gái giải quyết sạch sẽ. An xong, Tịnh Nhiên nói: “Tranh thủ buổi chiều, em và chị đến cổng các xí nghiệp, nhất định sẽ bán được không ít đâu”.
“Anh đi cùng với hai người”, Mặc Trì nói.
“Anh không phải đi làm sao?”, Tịnh Nhiên hỏi.
“Thời gian nghỉ trưa của cơ quan về mùa hè khá dài. Thay vì về nhà ngủ, chi bằng cùng hai người đi thực hành nền kinh tế thị trường còn hơn”, Mặc Trì cười giải thích.
Các cô gái không thể bán hàng cố định một chỗ vì không có giây phép kinh doanh. Họ đành phải mang theo đống băng nhạc, tiến hành “chiến tranh du kích”. Mặc Trì suy nghĩ, công nhân còn trong độ tuổi thanh niên, chắc chắn thích những thứ mang tính thời thượng. Nếu đặt quầy hàng trước cổng lớn của các công xưởng, nhất định sẽ nhận được sự hưởng ứng của mọi người.
Quả nhiên, khách mua hàng buổi chiều đông hơn buổi sáng rất nhiều. Có ngày, họ bán được tận mười tám băng nhạc, đủ cho một tháng sinh hoạt phí của Tư Tồn. “Đúng là không làm thử thì không biết được. Quả thật, tiềm năng của kinh doanh tư nhân rất lớn”, Tịnh Nhiên nói.
Băng nhạc Đặng Lệ Quân bán chạy một cách khác thường. Ba mươi băng Tịnh Nhiên lấy thêm chỉ chưa đến một tuần đã bị người ta tranh cướp mua tới hơn một nửa. Tịnh Nhiên có chút ảo não nói: “Sớm biết thế này em đã mang theo nhiều băng nhạc Đặng Lệ Quân hơn rồi”.
Trưa hôm đó, Tư Tồn và Tịnh Nhiên đứng trước cổng nhà máy bán hàng. Các cô mở những túi hàng lớn, để khách mua tùy ý lựa chọn. Trong mấy ngày này, Tư Tồn cũng tích lũy được không ít kinh nghiệm buôn bán, bây giờ cô chỉ sợ nhất là khách hàng không nhao vô chọn hàng mà thôi.
Trong một thập kỉ qua, xu hướng nghe nhạc của người dân trong nước đã bị kịch diễn bao quanh như một cái kén. Các ca khúc thịnh hành chẳng khác nào một làn gió xuân tươi mát, nổi bật trong các vở kịch và trở thành tâm điểm tìm kiếm của tất cả thanh niên trẻ tuổi. Tư Tồn giờ đã có thừa can đảm, không chỉ dám chào hàng, mà còn nói với vẻ vô cùng đắc ý. Băng nhạc của các cô được rất nhiều người săn đón.
Tịnh Nhiên từ nhà vệ sinh của một công xưởng quay ra đã thấy xung quanh chỗ bán hàng có một đám người đang vây quanh. Cô đứng ở cổng lớn mỉm cười, nhìn Tư Tồn đang khéo léo tiếp khách hàng. Đã qua hai năm, cô thật sự phải nhìn Tư Tồn bằng con mắt khác. Tư Tồn đã không còn là cô thôn nữ hay xấu hổ, e thẹn ngày nào nữa mà đã có thêm nhiều đức tính của người con gái thời đại mới, mạnh mẽ hoạt bát, dám nghĩ dám làm. Tịnh Nhiên thấy mừng cho Tư Tồn, lại càng thấy mừng hơn cho anh trai cô. Tư Tồn như vậy mới xứng đáng với người anh mà cô ngưỡng mộ nhất.
Tịnh Nhiên đang vui vẻ, bỗng nhiên phát hiện bầu không khí có vẻ bất thường. Đám đông bắt đầu hỗn loạn, Tư Tồn đứng ở giữa bị xô qua đẩy lại. Đã có người lấy trộm đồ hay muốn bắt nạt Tư Tồn sao? Tịnh Nhiên vội vàng chạy qua đó nhưng chỉ thấy Tư Tồn cùng một người mặc đồng phục đang ồn ào nói qua nói lại. Người đàn ông đó chọn mua băng nhạc một cách thô bạo khiến những khách hàng