
Boss Và Thiên Thần Ai Là Người Lưu Manh
Tác giả: Vương Thiển
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 1342306
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2306 lượt.
ng chú ý đến vậy, cô căng thẳng tới mức chân tay cứng đờ ra, vốn dĩ cũng đâu biết khiêu vũ. Nom cô lúc này chẳng khác nào một chú bù nhìn, chỉ biết ngẩn người chìa tay ra. Giang Thiên Nam sáng ý nghĩ ra một cách, anh ta kéo tay cô lên rồi nhảy múa vòng quanh cô. Tư Tồn trở thành một “đạo cụ” xinh đẹp, không cần động đậy cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Khán giả dưới sân khấu chia làm hai phe: những sinh viên ngại không muốn tham gia đều lần lượt chủ động rút lui khỏi hội trường; những người còn lại bạo dạn bắt chước theo, thậm chí có người còn xông lên sân khấu, vây quanh Giang Thiên Nam và Tư Tồn, nhảy múa tưng bừng.
Người lên sân khấu mỗi lúc một đông, Giang Thiên Nam và Tư Tồn bị đẩy ra khỏi trung tâm. Tư Tồn căng thẳng tới mức cánh mũi toát đầy mồ hôi. Giang Thiên Nam đưa tay ra lau giúp cô, cưòi nói: “Chúng ta thật sự là cặp đôi ăn ý, em xem mọi người vui vẻ chưa kìa”.
Tư Tồn làm bộ vuốt lại tóc để chặn tay Giang Thiên Nam lại. Họ bị đám người đang hăng say khiêu vũ đẩy ra xa. Thừa cơ hội đó, trong nháy mắt Tư Tồn chạy thoát khỏi sân khấu.
Tư Tồn đi thẳng về kí túc, không ngờ mọi người đều ở trong phòng. Sau lần phải vào đồn cảnh sát, các cô gái của phòng 302 đều cùng chung một nỗi sợ, phàm là những thứ liên quan tới nhảy múa thì tránh càng xa càng tốt Tư Tồn im lặng trèo lên giường của mình, cùng lúc đó, Tô Hồng Mai nhảy ra khỏi giường, đạp cửa ra ngoài.
Vu Tiểu Xuân đang nằm trên giường đọc sách, nhìn thấy cảnh ấy, liền vỗ vỗ vào thành giường của Tư Tồn nói: “Tô Hồng Mai lên cơn ghen rồi”.
Tư Tồn đang có tâm sự nên cũng chẳng mấy bận tâm.
Đổng Lệ Bình đột nhiên trèo lên giường Tư Tồn hỏi: “Tư Tồn, có phải Giang Thiên Nam lại theo đuổi cậu không?”
“Giang Thiên Nam đẹp trai, gia cảnh lại tốt. Ba anh ta là đồng nghiệp của ba Tô Hồng Mai, đều là cán bộ cả. Tuy nhiên, anh ta trông không đẹp trai bằng ông anh họ của cậu, tiếc là anh ấy ỉại chỉ có một chân”, Vu Tiểu Xuân nói.
Tư Tồn khẽ mấp máy môi. “Tư Tồn, cậu xứng đôi với Giang Thiên Nam hơn Tô Hồng Mai đấy”, Vu Tiểu Xuân nói tiếp.
Tư Tồn trùm chăn kín đầu, bực bội ỉăn qua lăn lại trên giường. Kế hoạch của cô thế là bị đảo lộn hoàn toàn. Cô vốn dĩ định về nhà vào buổi chiều, kết quả lại bị buổi liên hoan làm vướng chân, đến bây giờ vẫn còn ở trong kí túc. Huô\'ng hồ, lúc này, cô cũng chẳng còn tâm trạng nào mà về nhà, cũng không biết nên đối diện với Mặc Trì thế nào. Việc người đàn ông khác theo đuổi mình không khỏi khiến cô cảm thấy có lỗi vối chồng.
Mặc Trì từ khi tự đứng dậy được, chiều thứ Bảy tuần nào cũng đứng ở ngõ nhỏ đợi Tư Tồn về. Mấy hôm trước, xe đạp của cô bị nổ lốp, phải dắt xe rất lâu mới về tới nhà. Vừa vào đến ngõ, cô đã thấy Mặc Trì chống nạng đứng đó. Hóa ra, anh vẫn luôn đợi cô.
Nghĩ tới đây, Tư Tồn choàng dậy. Bất kể xảy ra chuyện gì cô cũng phải về nhà, về bên cạnh người mà cô yêu nhất. Mặc Trì chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp cô. Tư Tồn lại cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng. Sau khi thay giặt quần áo xong, cô liền chạy thẳng ra ngoài.
Lúc này đã gần mười giờ, bảo vệ chuẩn bị đóng cửa kí túc. Tư Tồn vội vã leo lên xe đạp, phóng như bay về nhà.
Đường phố tối và im ắng, cô chỉ nghe thấy tiếng gió thổi ào ào bên tai. Để tiết kiệm thời gian, Tư Tồn đi con đường tắt không có đèn đường. Anh trăng sáng phản chiếu bóng cô lên mặt đường. Hai bên đường, gió thổi xào xạc. Tư Tồn đột nhiên sởn gai ốc, cúi thấp đầu và phóng thật nhanh.
Lúc vào ngõ, nhìn thấy ánh sáng từ nhà họ Mặc đưa ra, cô mới lấy lại được bình tĩnh. Mặc Trì không đứng ở cổng chờ cô. Tư Tồn rón rén mở cửa lớn, thầm nghĩ xem nếu Mặc Trì giận dữ sẽ phải dỗ dành anh thế nào.
Lên tới tầng hai, Tư Tồn nghịch ngợm áp tai vào cửa phòng, lắng nghe động tĩnh bên trong. Thật bất ngờ, cô nghe thấy tiếng Trần Ái Hoa đang nói chuyện với cô giúp việc, liền hốt hoảng đẩy cửa đi vào.
Thế Này Đủ Để Xử Tử Hình Rồi
Trần Ái Hoa và cô giúp việc đang đứng bên giường của Mặc Trì, trong tay cô giúp việc vẫn cầm một chiếc khăn nóng. Một bình truyền dịch treo trên đầu giường. Trần Ái Hoa nhẹ nhàng xoa lên trán Mặc Trì, khuôn mặt bà chất đầy nỗi âu lo. Không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với Mặc Trì, Tư Tồn hét toáng lên: “Mặc Trì làm sao thế này?”
“Cô còn mặt mũi để hỏi câu đó à? Mặc Trì đứng bên ngoài đợi cô suốt ba tiếng đồng hồ trong gió lớn như thế, sức nó làm sao chịu nổi?”, Trần Ái Hoa nghiêm giọng nói.
Tư Tồn hoảng hốt. Buổi tối đầu thu ở phương Bắc, trời đã rất lạnh rồi. Hôm nay lại là ngày gió to, vậy mà Mặc Trì đứng ở ngõ đợi cô suốt ba tiếng đồng hồ. Cô quỳ xuống bên giường Mặc Trì. Cơn sốt khiến khuôn mặt anh đỏ au vì nóng. Một bên tay anh đang tra ống kim truyền dịch, thỉnh thoảng lại ho khan một vài tiếng. Nghe thấy tiếng Tư Tồn, anh cố sức mở mắt, nhấc người dậy, thều thào nói với Trần Ái Hoa: “Mẹ đừng trách cô ấy. Con sốt hai ngày nay rồi, không liên quan gì đến Tư Tồn”.
“Sốt hai ngày mà còn ra đón gió, con thật sự không muốn sống nữa à?”, Trần Ái Hoa vừa xó