
Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 1341993
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1993 lượt.
ông biết tìm ở đâu." Từ trong hồi ức quay về, Lý Tiểu Đường lại nhìn Ôn Khác nói: ”Cho nên dù ông có đem Ôn Viễn đi xa đến đâu chỉ cần con bé vẫn còn, ông sẽ không thể ngăn cản được nó đâu."
Nói đến cuối cùng có hơi nặng lời, nhưng Lý Tiểu Đường biết, thuốc không nặng toa, sẽ không thể dập tắt được nhiệt tình của ông.
Quả nhiên, Ôn Khác bỏ cây kéo trong tay xuống . Đứng lên, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn một lát, rồi chắp tay sau lưng xoay người đi vào phòng.
Lúc đi lướt qua bà chỉ nghe một tiếng thở dài khe khẽ. Giống như là phiền muộn, lại còn như đã thỏa hiệp.
Tới gần tối, Ôn Hành Chi và Ôn Viễn mới về đến nhà cũ của Ôn gia.
Đỗ xe xong, mới vừa đi tới trong sân, đã nhìn thấy Lý Tiểu Đường và bà nội Thành đang đứng ở cửa chính. Hai bà rảnh rỗi hàn huyên với nhau, lúc nhìn ra thấy hai người họ đi vào, lập tức liền im bặt. Ôn Viễn nhất thời hơi khẩn trương, theo bản năng cầm lấy tay của Ôn Hành Chi thật chặt.
Lý Tiểu Đường vui vẻ nói: "Tôi nghĩ, đứa nhỏ này chắc đang sợ lắm đây."
"Tôi cũng thấy thế." Bà nội Thành liền trêu ghẹo.
Ôn Hành Chi cười nhạt, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của người nào đó, để trấn an.
Lúc này Ôn Khác đang đứng ở cầu thang lầu hai, chuẩn bị đi xuống, thấy tầm mắt của mọi người đang đặt lên trên người mình, ngược lại càng không vội. Ông nhìn hai người kia rồi lên tiếng: "Thế nào, lập được công rồi hả ? Còn phải khiến mọi người ra cổng hoan nghênh chào đón mới được sao?"
Vừa nghe thấy giọng nói của ông nội, Ôn Viễn không nhịn được mà rùng mình. Những người khác không ai nhúc nhích , bà nội Thành quay sang nhìn Ôn Viễn, Lý Tiểu Đường cười tủm tỉm, không đáp lời, mà Ôn Hành Chi thì đang nhíu mày nhìn ông cụ.
Mặt cuả ông cụ vẫn không nén được lửa giận, quét mắt nhìn Ôn Viễn nói: "Cháu qua đây, đi với ta đến thư phòng."
Ôn Viễn thót tim, trong đầu còn chưa nghĩ ra là có muốn đi hay không, thì dưới chân đã tự động bước theo. Ôn Hành Chi thấy thế vội vàng giữ chặt tay cô lại, Ôn Viễn kinh ngạc nhìn anh, lại thấy anh lại không nhìn mình mà nhìn ông cụ nói: "Chuyện đã đến nước này rồi, ngài muốn nói gì thì cũng nên nói trước mắt của con."
Ông cụ trừng mắt liếc anh rồi xoay người đi vào thư phòng. Như vậy cũng coi như là đã chấp nhận để cho Ôn Hành Chi và Ôn Viễn cùng nhau lên lầu hai.
Trong nhà này, từ nhỏ đến lớn chuyện Ôn Viễn không thích chính là phải đi vào trong thư phòng, bất luận là của Ôn Hành Lễ hay là của Ôn Khác . Thư phòng của Ôn Khác tương đương với phòng tiếp khách nhỏ, phàm là nhân vật quan trọng hoặc vấn đề gì đều ở bên trong này nói chuyện, cho nên Ôn Viễn rất ít khi đi vào. Ôn Hành Lễ thì ngược lại, ông rất ít khi tiếp khách ở nhà, vì vậy thư phòng của ông trừ để làm việc thì chính là để giáo dục con cái. Ông là người văn nhã, dù cho con của mình có phạm sai lầm thì lúc nào cũng chừa lại cho chúng ít mặt mũi, cho nên bình thường không bao giờ ở trước mặt người thứ ba mà khiển trách dậy dỗ, bình thường vẫn luôn gọi vào trong thư phòng. Đối với thư phòng này, Ôn Kỳ vào nhiều hơn cô rất nhiều. Bởi vì anh so với cô luôn nghịch ngợm hơn, nên bị đánh chửi mãi cũng thành thói quen rồi.
Ôn Hành Chi hiển nhiên cũng là khách quen với thư phòng của ông cụ, vừa vào cửa, liền tìm một cái ghế dài thoải mái ngồi xuống. Ông cụ trợn mắt lên giận dữ nhìn anh, chỉ chỉ vào một cái bàn nói: "Nếu không ngại, thì toi để cho anh ngồi đó nhé?"
"Lão ngài cũng không nói là không được."
Ông cụ cũng hiểu vào lúc này này con trai mình chắc hẳn đang tức giận, liếc nhìn anh một cái rồi đẩy đẩy ly trà trước mặt: "Rót cho tôi ly trà."
Ôn Hành Chi hơi ngẩng đầu, nhưng vẫn không đứng dậy. Mà Ôn Viễn nãy giờ vẫn đứng một bên thì lại gấp gần chết rồi, sợ ông cụ vì vậy mà lại tức giận, đang muốn đi cho châm trà ch ông, thì người bên cạnh đã đứng lên, cầm ly trà trước mặt ông cụ, đi tới trước ngăn tủ rót trà cho ông.
Ông cụ giương mắt dõi theo, rồi ngồi dựa vào trên ghế, xem ra đang hài lòng. Vì thế tầm mắt của ông bắt đầu rơi lên trên người.
"Sức khỏe của cháu như thế nào rồi?"
Bỗng nhiên thấy hỏi đến mình, Ôn Viễn tựa như phản xạ có điều kiện bật ra: "Đỡ nhiều rồi ạ."
Ông cụ ”A” một tiếng, rồi lại gật đầu.
"Lúc này lão ngài thật đúng là thông minh". Ôn Hành Chi đặt ly trà xuống trước mặt ông cụ, cũng không hề vội vã, nhìn ông nói tiếp: ”Nhà cũ bao nhiêu năm chưa từng có người ở qua, ngài mới dọn dẹp có vài ngày đã đem con người ta đến đó, vừa ẩm lại vừa lạnh, không sinh bệnh mới là lạ."
Đánh đòn phủ đầu còn chưa tính, hiện tại ông ngồi, anh đứng, rất rõ ràng là ở trên cao nhìn xuống nhưng vẫn cảm thấy bản thân mình đang ở thế thượng phong, vì vậy đối mặt việc làm khó dễ của con trai, phản ứng ông cụ coi như vẫn bình tĩnh, nâng ly trà lên, nhấc nắp trà ra, khẽ nhấp thử rồi cau mày nói: "Anh pha loại trà gì vậy? Là loại tôi vẫn thường uống?"
Ôn Hành Chi cúi người xuống, hai tay chống lên bàn, chợt mỉm cười: "Nhiều ngày như vậy nhưng con vẫn muốn hỏi ngài một vấn đề."
"Hả?" Ông cụ ngẩng