
Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 1341999
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1999 lượt.
đầu lên nhìn anh, vỗ bàn đáp:”Nói thử xem."
"Lão ngài nhốt Ôn Viễn ở đó, muốn đưa cô ấy đến chỗ nào?"
"Cái này không mượn anh phải quan tâm." Ông cụ không nhanh không chậm phản kích lại.
Trên mặt người kia cười nhưng lại như không cười, từ từ đọng lại nơi khóe môi, Ôn Viễn đứng ở một bên nghe, nhưng lại không khẩn trương như lúc mới vào, ngược lại còn thấy thoải mái hơn. Bởi vì, nhìn hai người đàn ông một già một trẻ đấu trí với nhau, không ai phục ai, là một việc..... thật có ý tứ. Nhất là Ôn Hành Chi, cô chưa bao giờ gặp qua người mà trong nháy mắt có thể làm cho anh không phản bác được như vâyk.
"Được rồi." Ông cụ lại nói: ”Bây giờ nói đến chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, người thì anh cũng đã tìm được, chúng ta nên nói đến chuyện khác thì tốt hơn."
"Ngài nói đi."
"Tôi biết rõ, là anh đang trách tôi." Quan sát con trai một lát, ông cụ có vẻ hơi chần chờ mở miệng:”Anh vẫn trách tôi tự tiện động vào phòng mà mẹ anh thích nhất khi còn sống, lại còn nhốt con bé vào bên trong đó nữa."
Ôn Hành Chi nghe xong, cười như không cười đáp: "Cho nên?"
"Cho nên về điểm này tôi có thể nhận lỗi với anh....." Ông cụ trầm ngâm suy nghĩ rồi gằn từng chữ một: ”Nhưng chuyện tôi muốn nói với anh chính là, không đồng ý thì chưa chắc sẽ đồng ý."
Dứt lời, ông cụ mở đôi mắt sắc bén, tinh tế ra nhìn thẳng vào anh.
Ôn Hành Chi hình như cũng đang nhìn lại ông cụ, một lát sau liền ồ lên, nói: " Đã biết."
Một chữ hời hợt này làm cho ông cụ muốn nổi nóng rồi, ông lại gõ gõ lên bàn, nhìn Ôn Viễn vẫn còn đang ngẩn người, cường điệu nói: "Cháu nghe rõ lời của ông nói rồi chứ hả ?"
Ôn Hành Chi đầy thâm ý cười cười, lướt qua cái ghế ở trước mặt, ngồi xuống: "Lão ngài yên tâm, con còn không chu đáo đến mức này."
Trán của ông cụ lúc này hằn lên đầy gân xanh: ”Vậy bây giờ ý của anh là gì?"
"Ý của con..... chính là tôn trọng ý kiến của ngài." Ôn Hành Chi lại nói:”Nhưng chỉ là tôn trọng thôi, chứ không phải tuân theo."
Bạn học Ôn Viễn cũng tâm linh tương thông với ai kia rất muốn bộc bạch: thật ra thì lời này cùng với câu:"Con không đồng ý với lời kia của cha, nhưng sẽ không phản đối câu nói kia" chẳng khác gì nhau cả, dùng tiếng lóng giải thích thì chính là..... ngài nói nhảm rồi.
Ông cụ giờ phút này cũng không giận tím mặt như Ôn Viễn tưởng tượng, trái lại không hề có biểu cảm gì cả, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú con trai mình một lát, sau đó dựa vào ghế, bưng ly trà sắp lạnh lên uống một hớp.
Cục diện này lại trở nên thú vị rồi.
Ôn Hành Chi xoa xoa mi tâm, đang muốn mở miệng lần nữa, thư phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Cửa liền được xê dịch sau đó thấy Lý Tiểu Đường từ bên ngoài thò đầu vào.
"Nói xong rồi sao? Đến lúc ăn cơm rồi."
Ôn Hành Chi và Ôn Viễn cũng mím chặt môi không lên tiếng, ngược lại ông cụ liền đứng lên, vươn vươn lưng cho đỡ mỏi nói: " Đ xuống ăn cơm đã. Cũng đã lâu không được nếm thử tài nghệ của lão Từ rồi."
"Tối nay bảo đảm cam đoan đủ." Lý Tiểu Đường lại liếc mắt vào thư phòng dặn dò: "Hai người các cháu cũng mau xuống đi!"
Mắt nhìn thấy bóng dáng ông nội biến mất, Ôn Viễn thở phào nhẹ nhõm, bộc phát hỏi: "Em...em không hiểu nổi tình huống này là như thế nào?"
Ôn Hành Chi hơi nhíu mày, suy tư một lát, rồi khẽ cười. Anh vuốt ve ngón tay mượt mà của Ôn Viễn, nói sâu xa: "Có ý tứ."
Một bữa cơm này khiến cho Ôn Viễn như lạc vào trong sương mù, ăn cơm tối xong, Từ Mạc Tu và Lý Tiểu Đường ngồi chơi không bao lâu liền trở về. Ôn Hành Chi ngẫm nghĩ một lát, vừa đứng lên, liền nghe ông cụ hừ lạnh: "Thế nào, vừa trở về lại không muốn ở một tối, cái nhà cũ này đã không còn là nhà của anh rồi hả ?"
Vừa nghe Ôn Hành Chi cảm thấy mù mờ, nhưng lập tức liền hiểu ra. Anh và Ôn Viễn đưa mắt nhìn nhau, cười đáp: "Con muốn đi lúc nào, làm phiền dì út và chú Từ lâu như vậy, muốn nói cám ơn không được sao?"
Ông cụ xuyên cặp kính lão nhìn anh, ý muốn nói là anh cũng biết đã phiền toái đến người ta sao. Ôn Hành Chi vỗ vỗ đầu Ôn Viễn, ghé vào bên tai cô thì thầm mấy câu, sau đó liền đi ra ngoài tiễn Lý Tiểu Đường và Từ Mạc Tu. Ôn Viễn ngồi bên cạnh bà nội Thành, bụng còn ôm một cái túi sưởi nhỏ, tự nhiên không hiểu sao mặt lại đỏ lên.
Đêm đó, Ôn Hành Chi và Ôn Viễn đều ở lại nhà cũ của Ôn gia.
Sau khi ăn xong, ông cụ cũng không tìm hai người họ nói chuyện nữa. Ôn Hành Lễ và Ôn Kỳ cũng không về nhà, thừa dịp bà nội Thành và Kiều Vũ Phân dọn dẹp phòng cho mình, ông cụ cũng trở về phòng nghỉ ngơi, Ôn Viễn đến bên cạnh Ôn Hành Chi hỏi:”Tối nay chúng ta ở đây thật sao?"
"Thế nào?". Tầm mắt của Ôn Hành Chi đang đặt trên laptop liền ngẩng lên, xoa xoa mái tóc có chút rối của cô, toàn tâm toàn ý nhìn vào bụng nhỏ kia, rồi lại đưa tay sờ sờ hỏi: ”Đau lắm sao?"
Hôm nay, lúc xe sắp lái đến thành phố B, Ôn Viễn bỗng nhiên cảm thấy phía dưới là lạ, dừng lại ở khu tự phục vụ, đi vào nhà vệ sinh mới phát hiện ra thân thích của cô lại tới thăm rồi. Mỗi lần của cô cũng không phản ứng mãnh liệt lắm, nhưng hôm nay không biết thế nào, so với trước kia lại đau