
Tác giả: Không Hữu Cố Sự
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 1341164
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1164 lượt.
ng dậy đi ra ngoài với Doctor Hoàng.
Tôi cố dỏng tai lên mà không thể nghe được họ nói chuyện gì. Sau khi nói vài câu, thấy bọn họ nắm tay nhau, huynh đệ tốt gớm! Hóa ra giữa đàn ông với nhau cũng có bí mật đấy!
Nhìn hai người đàn ông ở phía xa, một người là người tôi yêu nhất, một người coi tôi như em gái, sau đó tôi còn cả một người bạn quan tâm và tốt bụng với tôi nhất là Mạc Lãnh, ông trời đúng là không bạc đãi tôi, thế bảo tôi làm sao từ giã cõi trần gian này cho được? Nhớ tới Mạc Lãnh, đã lâu lắm rồi không gặp cô ấy, không biết em bé đã lớn thế nào rồi, phải đến thăm cô ấy mới được, nhân tiện đa tạ Bầu Trời đã hành nghĩa vụ lần trước.
Sau khi bọn họ quay lại, chúng tôi liền ra về. Đợi Doctor Hoàng đi xa, tôi liền hỏi Lâm Diệu hai người nói chuyện gì. Lâm Diệu liền bảo:
- Doctor Hoàng bảo anh phải đối xử tốt với em một chút, nếu không anh ta sẽ không tha cho anh!
Lâm Diệu đang lừa tôi, những chuyện như vậy có cần phải nói sau lưng tôi không? Thôi bỏ đi, cứ để bí mật ấy tồn tại giữa hai người bọn họ đi!
Tôi lấy điện thoại gọi cho Mạc Lãnh, hỏi khi nào cô ấy rảnh. Mạc Lãnh nói gần đây đang bận rộn vài việc, chỉ có điều chẳng mấy chốc sẽ kết thúc thôi. Tôi nói vậy cuối tuần tôi sẽ đến thăm cô, nhân tiện thăm em bé luôn. Mạc Lãnh đồng ý luôn. Tôi cúp điện thoại, không biết tại sao nghe giọng Mạc Lãnh có vẻ mệt mỏi.
Đúng vào lúc tôi tưởng rằng chuyện đơn hàng lần trước đã kết thúc, hành động của tôi cuối cùng đã có kết quả, đơn hàng lại có chuyện, đơn hàng số tám biến mất. Tôi kích động tới mức run hết cả tay chân, quả nhiên có người đang định hãm hại tôi. Tôi mặt mày bình thản, cầm theo đơn hàng đi vào văn phòng của sếp, đặt xuống bàn của ông.
- Cô làm gì thế? - Sếp ngơ ngác nhìn tôi?
- Tôi bị thiếu mất một đơn hàng! - Tôi nói.
- Cô lại làm mất đơn hàng ư? Gần đây cô đang làm gì vậy hả? - Sếp bực bội gắt.
- Không phải tôi làm mất, hôm qua lúc hết giờ làm tôi rõ ràng đã sắp xếp lại đơn hàng, sếp xem đơn hàng của tôi đi, còn được đánh số đàng hoàng đấy!
Sếp bán tín bán nghi lật giở đơn hàng của tôi, chau mày nói:
- Ý của cô là có người cố tình làm hại cô?
- Đúng thế - Tôi khẳng định chắc nịch.
- Có biết là ai làm không?
- Tôi mà biết còn đến tìm sếp làm gì? - Tôi nói chẳng chút thiện cảm.
- Cô đã thử tìm chưa?
- Rồi ạ, lần này thì ngay cả “thi thể” cũng không thấy. À phải rồi, chẳng phải trong văn phòng có camera sao? Xem lại là biết ngay mà! - Tôi nhắc nhở sếp.
- Camera ban ngày mới bật, để giám sát các cô, tránh hiện tượng lười biếng làm việc! - Sếp nói xong liền vội vàng bịt miệng vì nói hớ, mắt len lén nhìn tôi.
- Thế trong nhà vệ sinh nữ có không ạ? - Tôi chọc sếp.
- Cô ăn nói cho nghiêm chỉnh nhé, giờ cô nghĩ thế nào?
- Tôi không biết ạ!
- Đơn hàng của khách hàng nào biến mất, cô còn nhớ chứ?
- Đương nhiên, tôi đã ghi chép lại cẩn thận rồi!
- Cô gọi điện báo cho khách hàng trước, bảo họ chuyển lại đơn hàng cho mình, để tôi nghĩ xem nên làm thế nào!
- OK! - Nhìn bộ mặt căng thẳng của sếp tôi lại thấy buồn cười. Tôi cũng cố giả vẻ nghiêm trọng. - Sếp à, có cần phải báo cảnh sát không?
- Báo cảnh sát ư? Chắc không đến nỗi thế đâu, ngay cả Tổng giám đốc Ngũ cũng đừng vội kinh động. Bộ phận mình xảy ra chuyện này, tổng giám đốc mà biết lại nổi trận lôi đình, cứ tìm ra thủ phạm rồi hẵng nói!
- Dạ, tôi chờ tin vui của sếp ạ!
Trước khi hết giờ làm, sếp triệu tập toàn bộ bộ phận ở lại họp. Mọi người ngồi xung quanh bàn họp, người nói người cười, cho đến khi sếp mặt nặng mày nhẹ bước vào phòng, mọi người mới yên lặng.
- Hôm qua ai ra về cuối cùng? - Sếp hỏi.
Tôi cứng họng. Sếp à, thế thì khác nào sếp hỏi ai lấy mất đơn hàng của tôi?
- Cửa không chịu khóa, ban nãy Tổng giám đốc Ngũ phát hiện, sáng sớm nay đã gọi tên mắng cho một trận.
Hóa ra sếp cũng có chiến thuật cả. Tôi hơi dịu lại, bắt đầu quan sát vẻ mặt của mọi người.
Các đồng nghiệp bắt đầu bàn cãi xôn xao, ai cũng cố nhớ lại xem mình có khóa cửa hay không.
- Hình như là tôi khóa cửa, tôi nhớ rõ là mình đã khóa rồi mà? - Cô Bình chau mày nói. - Tôi và Lệ Lệ cùng đi, Lệ Lệ cũng nhìn thấy tôi khóa cửa rồi mà!
- Hả? - Dường như Lệ Lệ đang nghĩ ngợi, nghe thấy cô Bình nói vậy liền sực tỉnh. - Có phải chị chưa khóa kỹ không?
- Lần này thì thôi, sau này phải chú ý một chút, để Tổng giám đốc Ngũ phát hiện lần nữa là trừ tiền thưởng đấy!
Sau khi giải tán, đợi mọi người đi hết, tôi mới lẻn vào phòng sếp.
- Kẻ ra về sau cùng là kẻ đáng nghi nhất, cô nhớ để ý đến hai người họ! - Sếp thì thầm nói với tôi.
- Dạ, tôi cũng nghĩ vậy ạ! Sếp à, sếp thật là tài tình! - Tôi tấm tắc khen.
- Còn phải nói! - Sếp vênh mặt đáp.
Chốt được đối tượng tình nghi là cô Bình và Lệ Lệ.
Cô Bình vào công ty sớm hơn tôi một năm, nhưng tên tuổi không nổi bằng tôi. Nghe nói sau khi sếp nghỉ hưu, người tiếp quản vị trí của sếp rất có thể là một trong hai chúng tôi. Vậy có nghĩa là cô ta có động cơ gây án.
Lệ Lệ, mặc dù chỉ là một công dân vô tư, nhưng cô ta từng th