Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Câu Được Con Rùa Vàng

Câu Được Con Rùa Vàng

Tác giả: Không Hữu Cố Sự

Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015

Lượt xem: 1341169

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1169 lượt.

động này của mình. Lâm Diệu cười tôi đa nghi, bảo tôi mau nghĩ cách đối phó với bố mẹ anh ấy, còn bảo tối sẽ dẫn tôi về ra mắt.
Con dấu cuối cùng cũng phải ra mắt bố mẹ chồng, chạy trời không khỏi nắng. Có thể thăng chức từ một cô Lâm bình thường thành bà Lâm quyền quý hay không phải xem trận đánh này kết quả ra sao đã.
Trang điểm xong, tôi nhìn vào gương, hóa ra vẫn xấu như vậy. Tôi kéo tay Lâm Diệu:
- Thế nào? Trông thế nào?
- Ừm, đẹp lắm! - Lâm Diệu đắm đuối nhìn tôi, tôi cũng giả vờ coi những lời anh nói là thật.
Tôi hỏi Lâm Diệu có nói với bố mẹ anh chuyện tôi họ Lâm và hoàn cảnh gia đình tôi không, Lâm Diệu nói đã nói đến rồi, bố mẹ anh đều không để ý mấy chuyện đó, chủ yếu là phải xem con người ra sao. Con người, đương nhiên là rất xuất sắc rồi, trên đời này đố ai tìm ra một Lâm Sảng thứ hai đấy. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện môn đăng hộ đối, chẳng phải tất cả các gia đình giàu sang đều mong muốn một gia đình thông gia môn đăng hộ đối sao? Một xã hội hài hòa là một xã hội kết hợp kẻ mạnh với kẻ yếu, mọi người cùng tiến bộ, thế mới là tốt. Lâm Diệu hỏi tôi có căng thẳng không, tôi bảo không, đang nóng lòng chờ đợi cạn ly chúc mừng cho tình yêu của chúng ta.
Bà Lâm trông chẳng già chút nào, rất xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp, đẹp tới mức không hợp với tuổi. Nếu Lâm Diệu mà giống mẹ một chút thì chắc chắn càng đẹp trai hơn. Sau khi tôi đến, bà ấy chỉ liếc tôi một cái, thậm chí còn chẳng buồn gật đầu lấy một cái là quay mặt đi liền, chẳng nói câu nào với tôi, ngay cả một câu xã giao cũng không. Mặc dù bà ấy mặt không chút biểu cảm nhưng trực giác mách bảo tôi rằng: bà ấy không thích tôi!
Đau lòng, thật đúng là làm khó cho tôi mà! Tôi có tài ăn nói đến mấy nhưng bà ấy không chịu mở miệng thì tôi cũng chịu! Lâm Diệu cũng có vẻ lo lắng.
- Lâm Sảng, đây là mẹ anh! - Lâm Diệu kéo tay tôi, nhìn về phía mẹ.
- Cháu chào bác ạ! - Tôi rụt rè chào.
Bà Lâm khẽ liếc Lâm Diệu, gật đầu rồi tiếp tục uống trà. Chú ý là nhìn Lâm Diệu nhé, không phải nhìn tôi, tôi bị coi như là không khí rồi.
Tôi bực mình, đừng có khinh người quá đáng như vậy, dù sao tôi cũng là khách, không thích tôi cũng không cần tỏ thẳng thái độ ra như vậy, tôi cũng có lòng tự tôn của mình chứ. Tôi thầm xí một tiếng. Vì vậy mới nói đàn bà mà chỉ có khuôn mặt đẹp không thôi là không đủ, điều quan trọng là phải có một trái tim lương thiện, thái độ hiền hòa với mọi người.
Bố con Lâm Diệu rất giống nhau. Bố Lâm Diệu khá hiền lành, cũng rất hay nói chuyện, cứ hỏi han tôi về chuyện của Lâm Diệu. Trong một phút không tự chủ được, tôi đã buột miệng kể chuyện phun mỳ của Lâm Diệu ra cho ông nghe. Bố Lâm Diệu cười thích thú, Lâm Diệu mặt mày nhăn nhó nhìn tôi: “Sao em vẫn còn nhớ chuyện này?”. Làm sao mà quên được chứ? Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt nhau mà, mặc dù có hơi kịch tính nhưng ai bảo đó không phải là duyên phận chứ?
Bà Lâm hừ một tiếng nhưng vẫn không buồn lên tiếng.
Bà không nói chuyện chứ gì? Vậy tôi sẽ nói nhiều một chút. Bà mặt không biểu cảm chứ gì, rồi bà sẽ bị liệt mặt cho xem! Hầy, mình cũng thật độc ác, thôi đừng có liệt mặt. Sau đó tôi liền kể cho bố Lâm Diệu nghe chuyện của chúng tôi từ đó cho đến giờ, đương nhiên là có bỏ qua những màn bi kịch để tăng thêm hiệu quả hài hước. Bố Lâm Diệu thỉnh thoảng bật cười, nói với Lâm Diệu: “Con bé này thú vị thật!”. Khóe môi Lâm Diệu hơi nhếch lên, vòng tay ôm lấy tôi. Mặt bà Lâm như sầm xuống.
Nhưng bà ta vẫn quyết không mở miệng, cũng chẳng buồn nhìn tôi, thậm chí ngay cả khóe môi cũng chẳng buồn động đậy. Thưa Lâm phu nhân, bà cũng kiêu kỳ thật đấy! Xem ra ngoài Châu Tinh Trì ra chẳng ai làm bà cười được!
Lúc ăn cơm thì có chuyện xảy ra. Tôi vô tình để lộ chuyện lúc đầu hiểu nhầm Lâm Diệu là con riêng, bố Lâm Diệu phụt cả cơm ra ngoài. Lâm Diệu thì thần người ra, bà Lâm chau mày ném đũa xuống bàn rồi lên lầu. Bố Lâm Diệu ái ngại nhìn tôi, tôi biết lần này tôi làm hỏng việc rồi. Một bữa cơm mà khó khăn đến thế, nếu như không phải bố Lâm Diệu có vẻ hiền lành, nếu không phải sợ Lâm Diệu khó xử thì tôi đã phủi mông về từ lâu rồi. Hôm nay tôi đến đây không phải là để nhìn sắc mặt của bà, bà không thích tôi thì thôi, tôi cũng chẳng thích bà. Xí!
Cuối cùng tôi đành bỏ lại bát cơm, nói cáo từ bố Lâm Diệu rồi ra về. Lên xe rồi Lâm Diệu cứ nhìn tôi, mãi đến khi tôi không thể nhẫn nhịn được nữa mới nói:
- Lâm Sảng, ngay cả chuyện gì đáng nói, chuyện gì không đáng nói em cũng không biết sao?
Hóa ra là chuyện này, chẳng phải tôi chỉ có ý định làm không khí vui vẻ hơn sao? Tôi an ủi Lâm Diệu:
- Không sao, không sao đâu!
- Sao lại không sao? Em nhìn vẻ mặt mẹ anh đi, có không sao được không? - Lâm Diệu cao giọng, sắc mặt khó coi.
- Mặt mẹ anh có biểu cảm khi nào chứ? - Tôi nhìn bằng ánh mắt hoài nghi. - Anh hoa mắt à?
- Em... - Lâm Diệu vừa tức vừa buồn cười, đành phải bó tay.
- Lâm Diệu này, em hỏi anh nhé, chắc là trước đây anh cũng nghĩ đến việc phải tìm một cô gái đẹp đến mức không thể nào đẹp hơn làm bạn gái phải không? - Cũng giố


The Soda Pop