XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Câu Được Trùm Xấu Xa

Câu Được Trùm Xấu Xa

Tác giả: Dư Phàm

Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015

Lượt xem: 134669

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/669 lượt.

như không cười nhìn cô, “Ơ, em làm sao vậy?” Thấy cặp mắt cô sưng đỏ, nước mắt chưa khô, anh cuống lên, vội vàng kéo cô vào xem xét. "Làm sao em khóc thành như thế này chứ? Là ai khiến em ủy khuất à?"
"Em..." Mặt cô đỏ lên, nào có thể nói ra lí do mình khóc thầm chứ?
"Ai bắt nạt em? Nói cho anh biết, anh giúp em trả thù." Nhìn cô khóc đến thê thảm như vậy, anh quyết định muốn cái tên vương bát đản dám bắt nạt cô phải trả giá thật đắt.
"Anh làm sao vào được?" Không ai bắt nạt cô cả, là chính cô lừa gạt mình, cho nên không thể làm gì khác hơn là hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
"Anh có chìa khóa mà!"
"Làm sao anh lại có chìa khóa nhà em?" Cô cũng không đưa chìa khóa nhà cho anh mà.
"Em đoán xem?" Anh nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
"Làm sao anh có thể không có sự đồng ý của em..." Mặc dù cô để anh đi vào nấu ăn khuya, nhưng không có nghĩa là cô đồng ý anh tùy ý ra vào chỗ ở của cô nha!
"Đừng nóng giận." Anh trưng ra vẻ mặt cợt nhả nói: "Bình thường anh đều nhấn chuông mà, hôm nay ngoại lệ có được hay không?"
"Sao phải ngoại lệ chứ?"
"Anh đặc biệt chuẩn bị đại tiệc ngày lễ tình yêu cho em nha!" Anh nhận bó hoa trong tay cô, đặt trên bàn phòng khách, kéo cô tới phòng ăn, “Em coi, không tệ chứ?" Anh cực kỳ đắc ý biểu diễn thành quả.
Oa!
Đinh Vũ như mở to hai mắt nhìn chằm chằm bàn ăn khác ngày thường. Trừ một chai rượu đỏ, hai ly thủy tinh cùng với đồ ăn dọn sẵn, còn có một bồn nước nho nhỏ, bên trong thả mấy cây nến nhỏ đang trôi. Chỉ cần tắt đèn đi, là nơi đây còn lãng mạn hơn cả nhà hàng Tây. "Đây đều là anh làm sao?" Cô thật không dám tin.
"Dĩ nhiên." Trừ anh ra, nơi này không có người thứ ba.
"Vậy sao không nói cho em biết trước?" Anh chẳng những không có ước hẹn với người khác, còn bỏ công bỏ sức ra chuẩn bị tất cả những thứ kia, nhưng lại không có thông báo cho cô một tiếng, hại cô suy nghĩ lung tung, nghĩ xấu cho anh hơn nửa ngày trời.
"Là vì muốn cho em một bất ngờ!"
"Anh…" cô không nhịn được mỉm cười.
Anh nhăn lại mày, nhìn chằm chằm đôi mắt cô. "Em còn chưa nói cho anh lý do vì sao khóc thành thê thảm như vậy chứ."
"Anh... Đừng hỏi..." Cô ngượng ngùng cúi đầu, nguyên nhân chân chính cho dù có đánh chết cô cũng không khai ra đâu.
Mắt anh híp lại như đang nghiên cứu nhìn cô. "Sẽ không phải là em cho rằng... Anh hẹn hò với người khác đó chứ?"
"Em mới không có..." Cô cắn chặt môi, trong lòng chột dạ lắp bắp nói.
"Em có mà." Nhìn ra đầu mối, anh giễu cợt.
"Anh thật là hư!"
"Tốt lắm, tốt lắm, không đùa em nữa." Anh vui vẻ nhéo cằm nhỏ của cô. "Nhanh đi rửa mặt chuẩn bị ăn cơm, hôm nay bản lĩnh xuất chúng của anh cũng đem ra dùng rồi, em nhất định phải thưởng thức món bò bít tết của anh đó."
Tề Thiếu Yến vui vẻ vô cùng. Nhìn cô vì mình mà khóc thành như vậy, anh vừa cao hứng lại vừa vui mừng. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh một lần nữa đã chạm đến trái tim của Vũ Như rồi.
Ánh nến mờ ảo, nhạc jazz du dương. Hai người dùng bữa xong cùng nhau đi đến phòng khách, dựa vào thành salon trải ga trắng tinh, hưởng thụ không gian tình yêu lãng mạn tuyệt đẹp. Có lẽ do men rượu tác động, cũng có lẽ là do không gian lãng mạn, Vũ Như ngà ngà say, toàn thân mềm yếu, kìm lòng không được rúc vào trong ngực Tề Thiếu Yến tìm kiếm hơi ấm. Hơn ba năm, đây là lần đầu tiên cô dựa vào anh, không chút kháng cự.
Anh yêu thương đem thân thể tưởng nhớ đã lâu ôm chặt hơn, tham lam hấp thụ hương thơm của cô vẫn in sâu trong trí nhớ. "Không cần đeo kính được không?" Anh nhẹ nhàng tháo xuống mắt kính. "Như vậy anh mới được nhìn đôi mắt xinh đẹp của em."
"Nhưng mà em sẽ không thấy rõ!" Cô kháng nghị, đang định đeo mắt kính lên.
"Mờ ảo mới đẹp." Anh vươn tay, cầm kính vứt về phía sau. "Nhìn quá rõ ràng sẽ mất hết lãng mạn đúng không?"
"Nhưng mà..." Không thấy rõ cô sẽ thiếu hụt cảm giác an toàn.
"Hư!" Ngón trỏ che lại môi anh đào đang hé mở, Tề Thiếu Yến ngăn lại câu thoại sát phong cảnh của cô. "Đêm nay cho anh lưu lại được không?" Anh ở bên tai cô thổi khí.
Thân thể khẽ chấn động, cô hiểu ý những lời này. "Em..." Cô không xác định được có nên một lần nữa cùng anh hay không. Vết thương cũ trong lòng còn chưa khỏi, đêm nay cho anh lưu lại, ngày sau khó bảo toàn cô sẽ không chằng chịt vết thương mới. Cô nên làm gì bây giờ? Cô có thể chịu đựng thêm một lần đau đớn tê tâm liệt phế nữa sao?
"Để cho chúng ta ở chung một chỗ..." Anh liếm nhẹ vành tai, trêu đùa thần kinh mẫn cảm của cô. "Trở lại bên anh, để anh chăm sóc em, để anh yêu thương em..." Ngón tay anh vuốt nhẹ cánh môi cô. "Cho anh thêm một cơ hội nữa, lần này anh bảo đảm tuyệt đối không thương tổn trái tim em nữa!"
Dịu dàng khiêu khích cùng ngọt ngào dụ dỗ, từng chút từng chút hòa tan lý trí Vũ Như. Cô nên mạo hiểm lần nữa sao? Vũ Như mỗi lúc càng không thể xác định rồi. Cô ý loạn tình mê, dõi theo ánh mắt nóng rực lửa đốt của anh, ánh mắt kia như mang theo ma chú, vô tình xua tan lý trí của cô, lại như tha thiết khẩn cầu cô thần phục.
"Tin tưởng anh..." Anh cúi đầu hôn lên môi cô, từng giọt t