
Tác giả: Tử Tử Tú Nhi
Ngày cập nhật: 03:28 22/12/2015
Lượt xem: 134308
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/308 lượt.
được đó. Bây giờ, dùng câu “Chó nhà có tang” hình dung về tình cảnh của bọn họ cũng không đủ, chắc chắn anh rất hận tôi.
Nhất định là vậy.
Điều anh không nên làm nhất, là yêu tôi, yêu thương một người như tôi…
Tôi có thể tưởng tượng được mấy tên tay chân của Nghiêm Diệu muốn băm xác tôi thành ngàn mảnh thế nào, nhưng Nghiêm Diệu vẫn không hề ra tay với tôi. Tình cảm anh dành cho tôi vẫn có quá nhiều mâu thuẫn, tôi biết rõ hơn bất cứ ai, Nghiêm Diệu không xuống tay với tôi, nếu có thể buông tay tôi, nếu có thể xem nhẹ tôi, nếu có thể…
Không, tôi đâu xứng đáng được tha thứ.
--------------------------------
“Có đôi khi tôi nghĩ, chỉ vì một mình cô mà khiến vận mệnh của chúng tôi thay đổi liệu có đáng giá không!” Phía sau đột nhiên xuất hiện một bóng người. Một tiếng trước, Nghiêm Diệu dẫn theo một đám chân tay rời đi, chỉ để lại ba người lại đây. Mà Trát Nhân, từ trước đến giờ chưa bao giờ che giấu địch ý đối với tôi.
“Tôi tưởng chúng ta vẫn đang đi cùng nhau!” Phía trước, họng súng đen ngòm hướng về phía tôi trông thật buồn cười.
“Đương nhiên không phải, loại đàn bà đê tiện như cô lấy cái gì ra để có thể đi cùng chúng tôi. Lúc chúng tôi vào sinh ra tử, cô ở đâu? Lúc cô nằm trong lòng người đàn ông khác, chúng tôi phải chịu bao nhiêu nhục nhã, hai anh em các ngươi đều là loại ‘Hồng nhan hoạ thuỷ’ , nếu không phải do anh trai cô, Đại thiếu gia cũng sẽ không rơi vào trạng thái thực vật, một người như anh ấy phải chịu sống thực vật vòn khổ hơn là chết, tất cả đều do cô, là ả đàn bà đê tiện nhà cô, cô rốt cuộc có mị lực như thế nào mà khiến Nhị thiếu gia cũng bị cô huỷ hoại!” Khuôn mặt Trát Nhân trở nên méo mó, mang theo căm hận cùng với sự tuyể vọng, khẩu súng trong tay không ngừng rung lên “Hiện tại, chúng tôi mất hết tất cả, nhưng ít ra cũng phải đem tiện nhân cô chôn cùng!”
“Cho dù tôi có phải dùng mạng trả giá, cô cũng đừng mong hôm nay có thể sống mà rời khỏi đây!”
“Chỉ cần một giây, tôi có thể bắn thủng đầu anh!” Sau lưng vang lên giọng nam trầm thấp, giây tiếp theo, một khẩu súng đã dí sát vào đầu Trát Nhân.
Kết thúc
Xe bỗng nhiên rung mạnh, tôi nhìn biểu cảm của người lái xe má đoán được tình huống xảy ra lúc này. Tôi ôm chặt Tiểu Tự, đồng chí cảnh sát ngồi bên cạnh tôi đã bắt đầu rút súng cố thủ. Tôi cắn môi, không nói gì mà chỉ nhìn Tiểu Tự đang nằm trong lòng mình, vội vàng thơm một cái lên bầu má của thằng bé, đặt nó xuống sau đó đẩy mọi người ra bước xuống xe. Xung quanh tôi tối đen như mực, chỉ có những chùm ánh sáng hắt ra từ đèn pin được những người đàn ông cao lớn không ngừng soi đi soi lại trên tôi. Xe chúng tôi bị bao vây bởi một đám người, bọn họ ai cũng đều bừng bừng lửa giận.
Trong đó có người bị tôi phản bội.
Tôi không chần chừ, chạy đến chỗ Nghiêm Diệu đứng, có người ngăn cản tôi, tôi gọi to tên của anh, dùng hết sức mà gọi.
Nghiêm Diệu đứng cách đó không xa, anh nhìn tôi, ánh mắt vô cùng quen thuộc, là sự đau lòng quen thuộc. Tôi lảo đảo chạy đến phía anh, cùng lúc đó, đám người phía trước bỗng hét lớn, tôi quay đầu lập tức nhìn thấy mấy xe quân dụng đang lao nhanh về phía tôi. Xe đi đầu còn có Tả Lăng, anh gọi tên tôi rất lớn, tôi không chần chừ gì cả, lúc cả hai bên cùng rút súng ra, tôi vẫn chạy thẳng đến chỗ Nghiêm Diệu.
Những chuyện mới xảy ra, những chuyện đã qua lâu rồi tôi không thèm để ý nữa, lúc này đây, tôi chỉ biết trước mặt đang có một người đứng ở nơi đó, có một người đang chờ tôi, có một người đang chờ tôi… Cho đến khi thế giới của tôi chìm vào bóng tối, nước mắt không ngừng tuôn ra, ở thời khắc tôi mất đi tri giác kia vẫn kịp nhìn thấy khuôn mặt anh có chút kinh ngạc nhìn mình. Nếu như thế này, liệu những ân oán tình thù giữa chúng tôi có thể đi đến kết thúc hay không….
Thiết bị theo dõi được giấu bên trong đó, nhưng những lời hôm đó tôi nói với anh đều là sự thật. Tôi biết người đàn ông này yêu tôi, bởi vì biết nên tôi lợi dụng anh hết lần này đến lần khác. Cuối cùng tôi nhận ra mình đã sai rồi, tôi nợ anh quá nhiều thứ, tôi phải tự mình chịu trách nhiệm trả những món nợ đã thiếu cho Nghiêm Diệu, nợ mạng sống, nợ ân tình, lúc tôi nghĩ trăm phương ngàn kế tiếp cận anh đã bắt đầu sai rồi. Nhưng lúc đó tôi không hề đoán trước được rằng tôi lại nợ anh nhiều thứ đến mức dùng cả đời này của tôi cũng không trả lại được hết cho anh.
Sau đó, Tiểu Tự được an toàn về tới nhà, rừng hoa cùng trang trại cũng bị lửa huỷ diệt. Mặc kệ mọi chuyện ra sao, bây giờ tôi chỉ có trách nhiệm trả nợ Nghiêm Diệu. Tôi nhìn những người đàn ông trước mắt, bọn họ nhìn tôi như hổ rình mồi, tôi vội nắm bàn tay Nghiêm Diệu, không dám ngẩng đầu nhìn nữa, chỉ biết dựa sát vào Nghiêm Diệu, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì tôi cũng không muốn nghĩ đến.
Chúng tôi đi suốt đêm đến một thành phố xa lạ, bởi vì chúng tôi đi rất đông nên không đi vào thành phố mà đi vào khu biệt thư ở vùng ngoại ô. Nghiêm Diệu dặn bọn Trát Nhân đi vào thành phố mua ít đồ dùng, những người còn lại tự mình đi rửa vết thương. R