pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cha Con Tranh Sủng: Mẹ! Cha Không Phải Người !

Cha Con Tranh Sủng: Mẹ! Cha Không Phải Người !

Tác giả: NÁO NÁO

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 134864

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/864 lượt.

ãi gãi đầu. 30 Tần Phong đối với dáng vẻ buồn cười này của cô, trong lòng chính là không hiểu, tại sao vô luận cô gái nhỏ này làm điều gì hắn đều cảm thấy cô đáng yêu, cô có mị lực gì, sao có thể hấp dẫn hắn như vậy.
“Em không biết hôm nay là Chủ Nhật sao?.”
“A, ha ha, em quên.”
“Em thật là…”
“Em, em thế nào?” Mạn Mạn bất mãn cắt lời hắn.
“Không có gì, em thật đáng yêu.”
“A, hôm nay anh mới biết em rất đáng yêu sao, anh nên mang theo một cặp mắt kiếng đi, hơn nữa còn là kính lão.” Mạn Mạn tỏ dáng vẻ “đã biết tỏng rồi”.
“A, tại sao?” Thị lực hắn rất tốt mà.
“Bởi vì em đáng yêu như vậy, người lại ở bên cạnh nhiều ngày đến thế, vậy mà anh giờ mới biết em rất đáng yêu, vậy không phải anh nên đi đo mắt kiếng sao, hơn nữa còn là kính lão mới được.” Mạn Mạn tỏ dáng vẻ “bây giờ anh đã hiểu chưa”.
“Ha ha… Đúng, đúng, anh thật sự nên đi đo kính, hơn nữa còn là kính lão, như vậy mới có thể phát hiện có một cô gái rất đáng yêu ở bên cạnh mình.” Tần Phong rất phối hợp, biểu lộ vẻ mặt ảo não.
“Ha ha… Ha ha. Phong, anh thật thú vị, ha ha.” Mạn Mạn mang theo nụ cười xinh đẹp trên mặt.
Khóe mắt Tần Phong mang theo ánh nhìn cười vui nhìn cô, thật không ngờ rằng dù chỉ nhìn nụ cười của cô, hắn cũng đã thấy thỏa mãn, lúc nào thì yêu cầu của hắn thấp đến như vậy thế.
Mạn Mạn lần đầu tiên anh gặp em, cũng đã biết em là một cô gái đáng yêu, cũng vào lần đầu tiên gặp em, anh liền rơi vào sâu cạm bẫy màu hồng phần của em, hơn nữa ngày càng không có cách nào tự kềm chế. Nhưng, anh không dám nói cho em biết, anh sợ một khi em biết, em sẽ cách xa anh, mỗi ngày một xa.
“Mạn Mạn, em cũng nên mang mắt kính đi.” Tần Phong dáng vẻ rất tiếc hận.
“A, tại sao?” Mạn Mạn ngưng cười, không hiểu nhìn Tần Phong, cô tại sao phải mang mắt kiếng.
“Chúng ta sống chung với nhau lâu như vậy, anh còn tưởng em rất hiểu anh, nhưng bây giờ em mới phát hiện anh rất thú vị, em nói xem, em có nên đeo mắt kính hay không.” Tần Phong một tỏ dáng vẻ “bây giờ em mới biết sao”, giọng nói rất mập mờ, nhưng tinh thần “thép” Mạn Mạn vẫn chẳng biết gì.
“A “
“Ha ha ha ha đúng, đúng, em cũng nên mang mắt kính, vừa vặn thành một cặp đôi kính lão, ha ha ” câu nói vô tâm, người nghe hữu ý, Trái tim Tần Phong đập mạnh hơn một chút, nhìn vẻ mặt vui vẻ của Mạn Mạn, hắn phối hợp cười cười.
“Mạn Mạn, chú Tần, ăn điểm tâm thôi.” Khoái Khoái ở trong phòng ăn kêu một tiếng, nhóc vốn số khổ, nhà người ta đều là ba mẹ chuẩn bị bữa sáng cho con, nhà nhóc thì ngược lại.
“A, có đồ ăn rồi, Phong nhanh đi ăn đi.” Mạn Mạn hào hứng lôi kéo Phong đi vào phòng ăn.
“Bảo bối, tài nấu ăn của con ngày một cao nha.” Mạn Mạn nếm thử một miếng bánh thịt xốp giòn, miệng đầy hương vị, xốp giòn mà không ngán, thật là quá ngon, tay nghề con trai nhà cô không thua kém gì so với đầu bếp chuyên nghiệp.
“Ừm, thật ngon, chỉ sợ đầu bếp khách sạn còn kém hơn, không trách được Mạn Mạn luôn đòi ăn món cháu làm, không chịu đến khách sạn ăn.” Nhóc nếu là con trai hắn thì thật tốt.
“Ha ha, thích ăn thì chú ăn nhiều chút đi, Mạn Mạn, ăn chút rau cải, đừng ăn hết bánh, ăn chén cháo này đi.” Khoái Khoái cầm chén cháo để trước mặt Mạn Mạn, còn gắp vào một chút rau cải.
Mạn Mạn nhìn món rau, lại nhớ đến tình cảnh hôm cô ép Thiên ăn hết món đó, Thiên, anh khỏe không. Rồi rất nhanh phục hồi tinh thần lại, cô không thể làm bọn họ lo lắng.
“Con trai… e…” Mạn Mạn đáng thương kêu.
“Không thương lượng.” Đầu nhóc cũng không thèm ngẩng lên, tiếp tục ăn món trong chén mình.
Thấy con trai không chút động tĩnh, cô đành ngoan ngoãn ăn món rau. A, thật là khó ăn, oa oa, là ai phát minh những món này, lại còn nói món này rất có dinh dưỡng, làm hại cô bị con trai ép ăn.
Tần Phong chỉ là cười nhìn dáng vẻ khó chịu của Mạn Mạn, hiện tại hắn đã quá quen cảnh tượng mẹ con họ ở chung với nhau này, nhớ lúc đầu hắn còn bị cảnh này làm cho kinh hãi, nhưng cũng chỉ có Khoái Khoái mới có thể làm cho Mạn Mạn ngoan ngoan ngoãn ngoãn như thế.
NGƯỜI KHÔNG BIẾT LỄ PHÉP
Một bóng đen đến gần giường Mạn Mạn, trong lúc ngủ, cô giống như phác giác được có điều gì bất ổn. Toàn thân người này toát ra một luồng khí âm u
“A, anh, anh là ai?” Mạn Mạn chợt ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào bóng đen trước giường, giờ phút này không phải cô không sợ, mà là sợ tức mức choáng váng.
“Tôi là ai cô không cần biết, cô chỉ cần biết tôi là người nắm giữ sinh mạng cô.” Người nọ âm trầm nói, lời nói không có chút hơi ấm, giống như là sứ giả tới từ Địa Ngục. Người kia nói xong lại đi về trước mấy bước, mạnh mẽ muốn bắt lấy cô. Mạn Mạn lật người tránh thoát. Lần này Mạn Mạn ngẩn ra, trong lòng có chút dương dương đắc ý, cô không ngờ động tác của mình lại bén nhạy như vậy, người nọ rõ cũng sửng sốt một chút, không nghĩ tới người vừa mới bị dọa ngu còn có thể tránh khỏi.
“Không ngờ cô không bị dọa tới ngây người, còn có thể tránh được.” Hắn không hiểu sao mình còn có tâm tình cùng cô nói giỡn, đây cũng không phải là chuyện hắn biết làm, nghĩ như vậy trong lòng hắn có chút ảo não.
“Ha h