Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Tác giả: Ngũ Nguyệt Thất Nhật

Ngày cập nhật: 04:15 22/12/2015

Lượt xem: 1342176

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2176 lượt.

chú ngu ngốc mà là cháu rất thông minh!
Hỏa Diễm trừng mắt nhìn cậu.
Hôm nay cậu không có mang kính đen và mũ lưỡi trai, toàn bộ khuôn mặt đều hiện lên trước mắt anh.
Thật sự rất giống! Quả thực chính là hình ảnh đại ca thu nhỏ.
“Này chú đẹp trai, sao chú không nói gì thế? Không hiểu tiếng Anh sao? Có cần cháu dịch giúp chú không?” Mặc Thiên Tân vẻ mặt dương quan sáng lạn, nhưng ẩn dưới bề ngoài hồn nhiên ngây thơ ấy lại cất dấu vẻ tà ác không hợp với tuổi.
Ánh mắt Hỏa Diễm trừng càng lớn.
Không ngờ thực sự bị cậu đoán được, hơn nữa ánh mắt cậu nhìn anh, nói chuyện có khẩu khí, vẻ mặt suy đoán thấu tình đạt lí đều cực kỳ giống đại ca, quả thực giống nhau như đúc.
Đây là gien di truyền sao?
“Cháu nói này chú đẹp trai, sao chú lại không nói? Chẳng lẽ bị trí thông minh của cháu dọa sợ rồi?” Mặc Thiên Tân vẻ mặt đắc ý, cảm khái nói: “Đừng xem cháu tuổi còn nhỏ, nhưng ở phương diện chỉ số thông minh, cháu với chú đẳng cấp không hề giống nhau, kỳ thực không phải chú ngu ngốc chẳng qua là cháu quá thông minh thôi!” Cậu đắc ý dương dương tự đắc, tràn đầy kiêu hãnh.
Gân xanh trên trán Hỏa Diễm nổi hết cả lên.
Thằng quỷ này thực sự quá kiêu ngạo, ngay cả điểm này cũng giống đại ca y như đúc.
“Được rồi, đừng khó chịu nữa, ông trời cho chú “đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển” này, coi như là may mắn của chú, chú phải cảm tạ trời đât đi!” Mặc Thiên Tân an ủi vỗ vỗ cánh tay anh, tiếp tục nói: “Mẹ từng nói cho cháu: người ngốc có phúc của người ngốc, mẹ còn nói đời này cháu không thể kiêu ngạo như vậy, nhưng có điều người giống như chú, cũng là có thể không ngừng hưởng thụ, chú xem xem…” Cậu nói xong liền nhỏ một sợi tóc trên đầu xuống, bố thí đặt ở trong tay anh.
“Đây là ngàn phán vạn phán, DNA mong nhớ ngày đêm, bổn thiếu gia cháu tặng cho chú!”
Hỏa Diễm kinh ngạc nhìn tóc trong tay.
Rốt cuộc tiểu quỷ này đang nghĩ cái gì? Cứ như vậy cho anh?
Bố thí? Thương xót? Hay là… châm chọc?
Mặc Thiên Tân ngoạn cú liễu, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Cậu vui vẻ bước qua người anh, vừa bước xuống cầu thang bên cạnh vừa vẫy tay nói: “Chú đẹp trai, cám ơn chú đã chơi với cháu lâu như vậy, cháu rất vui, bye bye,… Nhớ thay cháu nói với ba một tiếng, chúc mừng ba ra tù.”






Ba sao?
Sao ậu ta dĩ nhiên thoải mái gọi đại ca bằng ba như vậy, chẳng lẽ cậu ta không biết nếu xác nahạn cậu ta là con của đại ca thì cuộc sống của cậu sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất, cậu sẽ phải từ vầng thái dương tươi sáng xuống địa ngục tăm tối.
Thằng nhóc chỉ có sáu tuổi mà trong đầu nó chứa những gì?
Hỏa Diễm không nén nổi nhíu mày thật sâu.
※※※
“Leng keng – Leng keng”
“…” Vẫn không có ai.
“Leng keng – Leng keng”
“…”
Tử Thất Thất đổ mồ hôi!
Sự việc này sao giống như đã từng xảy ra?
Nếu đi sẽ không lấy được đồ, nếu ở lại sẽ thống thống khoái khoái mở cửa, đây chính là nguyên tắc làm người cơ bản, a không đúng… Cô hiểu rồi anh ta căn bản không phải người, anh ta là một con chó điên chỉ biết cắn người.
Kỳ vọng vào chó điên sẽ mở cửa là hành vi sai lầm của nhân loại.
“Ai…” Thở dài một hơi, sau đó lấy chìa khóa, chần chừ mở cửa phòng.

Lần này phòng khách tràn ngập ánh sáng mặt trời, gọn gàng sạch sẽ, phòng tắm không truyền ra tiếng nước chảy, nhưng mà… một người đàn ông đang nằm dài trên ghế sô pha.
Anh ta mặc quần tây màu đen, áo sơ mi màu trắng, chiếc thắt lưng đã được cởi xuống, cúc áo cũng đã mở ra, chỉ có khóa kéo là không tổn hao gì, dũ ẩn dũ hiện hơi gồ lên vật gì đó (tỷ ý để ý kĩ ghê ), mà phía trên anh ta, vạt áo sơ mi đã mở rộng, lộ ra nước da màu đồng cùng với cơ bắp cùng với thân hình hoàn mỹ, cả người tỏa ra mị lực nam tính hấp dẫn, thế nhưng ở trong mắt Tử Thất Thất chỉ có hai chữ để đánh giá anh – hèn tiết!
Kỳ quái?
Hai mắt trong veo của cô nhìn phần đầu anh.
Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy tóc ngắn màu đen của anh, nhưng không nhìn thấy khuôn mặt anh, bởi vì, trên mặt anh là một tập văn kiện đang mở.
Là bởi vì làm việc nên mệt sao? Hay là anh ta cố tình che mặt mình?
Mặc kệ, lòng hiếu kỳ không ngừng quấy phá, thúc giục thân thể cô tới gần bên người anh.
Chỉ cần hạ xuống một chút là được rồi, cô muốn nhìn thấy mặt anh.
Muốn tận mắt xác nhận xem người đàn ông này có phải người bảy năm trước kia hay không.
Tay chậm rãi tới gần anh, ngón tay đụng vào một góc của tập văn kiện, sau đó vô thanh vô tức xiết chặt, chuẩn bị xốc lên…
“Cô muốn làm gì tôi?” Mặc Tử Hàn đột nhiên mở miệng.






Mặc Tử Hàn là ai? Tôi không biết!!!
Tay Tử Thất Thất chợt cứng đờ.
Anh ta tỉnh sao?
Không, vốn anh ta không có ngủ là anh ta giả vờ.
Chợt, Mặc Tử Hàn bắt lấy tay cô, thình lình ngồi dậy đồng thời kéo cô vào ngực anh, tay kia cuốn lấy thân thể cô, để cô ngồi trên đùi đưa lưng về phía anh.
Khóe miệng Mặc Tử Hàn gợi lên nụ cười tà ác.
“Mặc dù tôi rất vui khi mà bản thân có thể khiến cho phụ nữ sinh ra hứng thú, n


Old school Swatch Watches