
Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa?
Tác giả: Ngũ Nguyệt Thất Nhật
Ngày cập nhật: 04:15 22/12/2015
Lượt xem: 1342159
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2159 lượt.
ợc? Cô tốt nhất nên cắn răng lại cho tôi, từ từ mà hưởng thụ.”
Anh nói xong liền mãnh liệt ra vào trong cơ thể cô, không ngừng tăng tốc độ, không ngừng va chạm khiến cô ngay cả thở cũng không thể, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên.
Một giờ sau, “chiến đấu” vẫn tiếp tục kéo dài.
“Làm ơn… dừng… bên dưới…a… xin…anh…a….a…” Cô cầu xin nói ra từng chữ mơ hồ.
Loại điên cuồng hoan ái này không thể tiếp tục kéo dài nữa. Mỗi một lần anh tiến vào như muốn xé rách thân thể cô ra. Mà anh vẫn bình tĩnh tiến công với vẻ mặt đầy hưởng thụ, dường như thể lực của anh là vô tận.
Còn muốn tiếp tục bao lâu đây?
Mặc Tử Hàn nhìn thấy sương mù trong mắt cô, nghe cô nỉ non cầu xin, khóe miệng thỏa mãn tươi cười. Cuối cùng đem mình nhập vào chỗ sâu nhất của cô, phát tiết hết vào trong cơ thể cô.
“A…” Cơ thể Tử Thất Thất đột nhiên cứng lại, toàn thân run rẩy, ánh mắt bỗng nhiên tối sầm, té xỉu dưới thân của anh.
Rốt cục cũng xong.
Cô cuối cùng đã không còn là xử nữ nữa…
Mặc Tử Hàn, anh đã bị bắt!!!
Sáng sớm hôm sau.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy róc rách, bóng dáng người đàn ông cao lớn hiện lên trên tấm kính cửa không ngừng lay động bày ra hình ảnh khêu gợi.
Đột nhiên, tiếng nước chảy dừng lại, cửa bị mở ra.
Mặc Tử Hàn ngạo nghễ đứng ở cửa, lõa thể toàn thân nhìn Tử Thất Thất vẫn đang nằm ngủ trên giường.
Lạnh lùng nhíu mày, hai mắt không nhịn được nhìn vào bên trong phòng.
Phụ nữ?
Anh hơi hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Tử Thất Thất đang nằm trên giường nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, thản nhiên xoay người đi.
…
Vừa xuống lầu đã thấy thủ hạ của Mặc Tử Hàn đứng chặn ở cầu thang.
“Giám đốc”
Thuộc hại tối hôm qua lên tiếng gọi, định bước lên. Hai mắt Mặc Tử Hàn đột nhiên trở nên lạnh lùng, lắc đầu với anh ta..
Tay nắm lại thành quyền, anh ta không thể không nghe theo lệnh của anh, từ từ tránh ra, trơ mắt nhìn cảnh sát dẫn anh đi.
“Chết tiệt”
Hắn đánh mạnh một quyền vào tường, trong nháy mắt máu chảy ra.
…
Bên trong phòng VIP
Tử Thất Thất ngủ mấy tiếng đồng hồ từ từ tỉnh lại. ý thức dần dần khôi phục.
Mới vừa mở mắt ra, đau đớn liền đánh mạnh vào thần kinh cảm giác của cô. Toàn bộ cơ thể vô cùng nhức mỏi, dưới thân cảm giác như bị bỏng, mà đau nhất là sau lưng của cô.
Cái tên chết tiệt kia, rốt cuộc sau khi cô bất tỉnh lại làm thêm bao nhiêu lần nữa?
Khó khăn ngồi dậy, hai mắt liếc nhìn gian phòng không bóng người.
Anh ta đi rồi?
“Tên hỗn đản” Cô bắt đầu chửi rủa.
Lần thứ hai cô khẳng định rằng, đàn ông không phải là thứ tốt.
Nhưng cô đối với sự kiện này cũng không cảm thấy đau lòng, chỉ thấy trong lòng rất cô đơn.
Lê cơ thể mệt mỏi rời khỏi giường, cô muốn vào trong phòng tắm rửa sạch cơ thể dơ bẩn của mình, nhưng vừa bước chân vào bồn tắm, cô bỗng nhiên thu chân về, lui lại đứng trước gương.
Hơi hơi nghiêng người nhìn phía sau lưng mình, hai mắt cô khiếp sợ trừng lớn.
“Đây là cái gì?”
Vì sao trên lưng cô lại xuất hiện một con cự long màu hồng…
Một hai lần không sao hết
Tên hỗn đản, đã chiếm hết rồi còn vẽ bậy lên cơ thể cô.
Tại sao lại là rồng?
Cô rõ ràng là phụ nữ, phượng hoàng mới phù hợp với cô chứ.
A không đúng, vấn đề quan trọng bây giờ là tại sao lại đau vậy? Còn nữa, làm sao để tẩy thứ này?
“Ừ, đã làm.”
Tử Thất Thất không hề giấu giếm mà bình thản trả lời. Trên mặt lộ ra vẻ ung dung mỉm cười, không hề có biểu tình khổ sở hay là thương tâm.
“Tử Thất Thất, cậu không sao thật chứ?” Phương Lam nhìn khuôn mặt dường như không có việc gì của cô có chút hơi lo lắng.
“Đương nhiên là không sao rồi!” Ngoại trừ vẫn còn hơi đau ra.
“Thật sự không sao?”
“Ừ, thật sự không sao!”
“Cậu xác định thật sự không sao chứ? Cậu xác định là cậu vẫn bình thường?” Sự bình tĩnh của cô khiến cho người khác cảm thấy bất an.
“Tớ nói này Phương Lam…” Hai mắt Tử Thất Thất nhìn thẳng vào cô nghiêm túc nói: “Cậu như vậy là mong tớ sẽ đau khổ sao? Tớ đã hai mươi tuổi rồi, ngủ chung với một người đàn ông một hai lần có sao đâu. Có câu danh ngôn: mặc kệ người khác thế nào, mình vẫn đi con đường của mình.”
Phương Lam toát mồ hôi!
Câu danh ngôn này cùng với chuyện kia có liên quan gì đến nhau?
Nghe cô nói thế, Phương Lam chắc chắn là cô đang giả vờ bình tĩnh, giả vờ kiên cường . Đem lần đầu tiên của mình dâng hiến cho người đàn ông xa lạ sao có thể không có việc gì được.
“Thất Thất…” Phương Lam đột nhiên ôm cô vào trong lòng.
Tử Thất Thất hơi ngạc nhiên, nhận ra cô ấy đang an ủi mình. Quả nhiên cô không thể dấu được người bạn tốt Phương Lam.
“A, tớ còn có việc quan trọng phải làm, tớ đi trước.”
Bối rối đẩy Phương Lam ra, Tử Thất Thất nhanh chóng biến mất.
Đôi khi, những người dịu dàng ôn nhu… rất đáng sợ!
Bởi vì sẽ khiến bản thân mình trở nên yếu ớt.
…
Cửa hiệu xăm.
Tử Thất Thất đi vào bên trong, thấy những hình vẽ trên tườ