
Tác giả: Đồng Đồng
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 134753
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/753 lượt.
người bạn tốt ở nhà trọ Ma Tước họ luôn hi vọng tương lai sau khi cô gả vào nhà giàu có, còn có thể thường giữ vững liên lạc, cùng nhau lui tới. . . . . .
Cô thật không biết nên làm sao mở miệng, ngộ nhỡ ở trước mặt mọi người nói cô về sau muốn ở New york định cư, không trở lại, bọn họ sẽ nghĩ sao?
Âm thanh ác ma trong lòng Tư Mỹ lên tiếng : hừ, dù sao thì con người vẫn luôn ích kỷ , cô cũng là người, hành động như vậy cũng là thường tình!
Tục ngữ nói thật hay, nhân bất vi kỷ! Bạn bè có thể làm sao? Lại không thể cho cô vinh hoa phú quý, cô đương nhiên là muốn đi cùng lão công có tiền rồi!
Tình bạn một cân bao nhiêu tiền? Chớ dại dột. . . . . .
Lúc này thiên sứ trong lòng Tư Mỹ lại nói: ô ô. . . . . . Tư Mỹ, cô về sau biến thành người của thế giới thượng lưu, có phải thật vậy hay không sẽ không để ý bạn bè? Ngay cả ta cũng cùng nhau phủi sạch. . . . . .
Trong lòng hai cỗ thanh âm đang không ngừng giằng co, mà lại hướng nhìn đoàn người đang cô một lời, ta một câu, mấy loại phản ứng bất đồng, Khang Tư Mỹ thoáng chốc cảm thấy đầu thật là đau, tâm tính thiện lương bị dày vò, tai thật là nhột. . . . . . Hết lần bày đến lần khác mấy người bạn tốt của cô còn đang vì cô mà cao hứng thậm chí bắt đầu nói xằng nói bậy, bên tai không ngừng nhốn nháo. . . . . .
"Không nên nói nữa!" Cô không nhịn được kêu to ra tiếng, tại chỗ dọa hết mọi người giật mình.
Lúc đó, cả đại sảnh không khí ngưng kết xuống.
"Tư Mỹ, cháu không sao đó chứ? Thế nào?" Dì Vũ tiến lên, phát hiện ra sắc mặt cô không tốt, thận trọng mím môi.
"Cháu không thoải mái, cháu lên lầu nghỉ ngơi trước."
Nói xong cũng không đợi mọi người phản ứng, cô chạy thẳng lên lầu.
Không, không được, cô hiện tại biết mình đã không phải là vì tiền của anh mà yêu anh, trái tim của cô nay đã thuộc về anh, coi như anh hiện tại trên người không có đồng nào, cô đối với anh một phần yêu cũng không giảm .
Có lẽ cô nên chủ động gọi điện thoại cho anh, nói cho anh biết sự thật . . . . . cô biết rằng chắc chắn anh bây giờ, nhất định cũng cảm thấy phiền não, cũng đang vì cô mà đoán không ra tâm tư của cô mà trắng đêm mất ngủ. . . . . .
Khi cô đang muốn gọi cho Thẩm Nghệ Dạ thì điện thoại chợt kêu lên hồi chuông khiến cho cô bị dọa giật cả mình.
Không thể nào, là anh? Hai người có thể ăn ý đến trình độ này sao?
Cô nhấn phím call, không dám nói trước, ngược lại Thẩm Nghệ Dạ lại nói trước khiến cô nghe xong lập tức ngây người --
"Tư Mỹ, bởi vì bên tổng bộ New York tạm thời có hội nghị khẩn cấp, anh cần phải trở về chủ trì, cho nên anh phải đáp chuyến bay sáu giờ rưỡi tối nay về nước Mỹ." Thanh âm của anh phát ra mang vẻ bất đắc dĩ, không thể không làm như vậy.
"Cái gì? ! Tối nay? ! Sáu. . . . . . Sáu giờ rưỡi?" nhìn đồng hồ, đã bốn giờ rưỡi rồi, tại sao anh bây giờ mới gọi tới?"Anh. . . . . . anh bây giờ đang ở đâu?"
"Anh đang ở phòng khách vip của sân bay, anh nghĩ anh nên rời đi sớm một chút, dù sao chờ lâu ở nơi này cũng không có ý nghĩa gì." Trong lời nói tràn đầy ly biệt, cũng nghe được ra anh đã chết tâm, nghĩ thông rồi!
"Cái gì gọi là không có ý nghĩa? ! Anh. . . . . . anh không thể cứ như vậy bỏ đi, em . . . . ."
"Em là muốn đi cùng anh sao?" Hắn giọng điệu lạnh lùng, đây là vấn đề hắn đã hỏi mấy ngày nay, tuy nhiên cô nhất quyết giả ngu, tùy tiện trả lời cho qua chuyện.
"Em . . . . ."
"Em nói đi!"
Khang Tư Mỹ biết, thời điểm mấu chốt này nếu cô không cho anh một câu trả lời chắc chắn, coi như là khắp thiên hạ có một người đàn ông ực kỳ kiên nhẫn, cũng sẽ không muốn cùng cô sống cảnh nghèo khổ.
Cô đối với anh không cần hoài nghi hết sức rõ ràng đó là yêu, nhưng cô phải cách xa quê quán, rời xa cha mẹ, rời đi bạn bè, liền vì anh mà sang bên kia bờ đại dương, một mình ở nơi xa lạ, như vậy yêu có phải hay không quá ích kỷ?
Nhưng vô luận như thế nào Thẩm Nghệ Dạ đối cô dìu dắt, chăm sóc cho cô, cảm thụ đều là khắc sâu nhất, trong khoảng thời gian này cho cô nến được tư vị ngọt ngào của tình yêu, nhưng cô không thể ích kỷ như vậy!
"Chúc anh. . . . . . Lên đường thuận buồn xuôi gió." Cô chỉ có thể nói như vậy.
Tắt điện thoại, một giọt lệ vừa đúng rơi vào màn hình, không bao lâu trong điện thoại di động liền truyền đến tiếng tin nhắn, là tin nhắn nhắc nhở của Phan Đình truyền tới.
Sáu giờ rưỡi đến quán lẩu dê béo, để vui vẻ chia tay anh họ mình đến New York du học, làm ơn đến đúng giờ, không đến cả đời không ai thèm lấy!
Phan Đình thối, Phan Đình chết tiệt, mời cơm lúc nào không mời, lại cố tình vào lúc này, là như thế nào? Vừa sáu giờ rưỡi, vừa New York, là cố ý làm khó cho cô sao? Còn nói nếu là không tới cả đời sẽ không ai thèm lấy. . . . . .
Thật là một nữ nhân siêu cấp mồm thối, chuyện tốt thì không nói, chuyện hư cố tình cũng bị cô nói trúng.
Lúc này điện thoại di động vừa đúng cũng vang lên, vừa nhấn nút nghe liền nghe thấy giọng của Phan Đình.
"Này, có thấy tin nhắn của mình không? Mình nói cho cậu biết, cậu nhất đị