
Tác giả: Tát Không Không
Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015
Lượt xem: 1342200
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2200 lượt.
i tối, khi kể chuyện này với Khuất Vân, anh chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu: “Tự rước lấy nhục.”
Sau đó, anh tiếp tục cắm đầu vào máy tính soạn giáo án.
Du Nhiên phiền muộn nuốt hết cả hộp sô cô la.
Khi trở về trường, Khuất Vân lập tức đề nghị Du Nhiên chuyển tới nhà anh ở, nhưng Du Nhiên tuân theo nguyên tắc khoảng cách tạo nên cái đẹp, vì vậy kiên quyết từ chối.
Nhưng vì đã là năm thứ tư, bạn cùng phòng đều đã tìm thấy nơi để thực tập, tất cả lục tục chuyển ra ngoài, ban đêm ngủ một mình cũng sợ, Du Nhiên đành phải vứt bỏ nguyên tắc, chính thức bí mật sống chung với Khuất Vân.
Buổi tối đầu tiên chuyển đến, Du Nhiên đã hiểu ra một chân lý: nghìn vạn lần không nên tới gần một con sói bị bỏ đói.
Du Nhiên cảm thấy mình như một miếng thịt, đầu tiên là bị rửa sạch, xé giấy gói, nắm gọn trên thớt.
Sau đó, môi và lưỡi Khuất Vân biến thành con dao, băm cô thành thịt vụn.
Tiếp đó, bàn tay Khuất Vân nhào nắn đống thịt vụn là cô thành một cục thịt.
Cuối cùng là nuốt vào bụng.
Đúng là máy bay chiến đấu trong đám cầm thú, là Vip trong đám sắc ma.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Du Nhiên cảm thấy từng khớp xương của mình đã rời ra, nhìn sang Khuất Vân được ăn no nên ngủ say không biết gì ở bên cạnh, Du Nhiên giận đến ngứa răng, nhào tới, gào một tiếng rồi cắn mạnh lên cánh tay anh.
Không đáng, thật sự không đáng.
Cánh tay Khuất Vân chỉ có bắp thịt và xương, khiến răng cô đau nhức.
Quan trọng hơn là, hành động này khiến con sói giật mình tỉnh giấc, vì vậy, cô lập lại quá trình từ thịt tới thịt vụn tới cục thịt.
Vô cùng thê thảm, vô cùng thê thảm.
Cuối cùng Du Nhiên không nhịn được mà kháng nghị: “Thế này chẳng phải quá đói khát hay sao?”
“Điều này chứng minh sự trung trinh của tôi đối với em, trong khoảng thời gian em không có ở đây, tôi thật thuần khiết. Mặt khác…”
“Mặt khác gì?”
“Mặt khác, làm vậy cũng có thể khiến em không còn sức để trèo tường nữa.”
Xem ra câu nói vượt tường thuận miệng nói ra kia đã bị Khuất Vân ghi hận cả đời.
Nghĩ đến chuyện này, Du nhiên khóc hết nước mắt, khóc hết nước mắt nha.
Học kỳ năm thứ tư cơ bản là thời gian thực tập, Du Nhiên một lòng một dạ muốn thi nghiên cứu sinh, Khuất Vân lập tức giúp cô tìm một giấy chứng nhận thực tập rồi để cô ở nhà ôn tập.
Du Nhiên cảm thấy mình ở nhà Khuất Vân, ăn không uống không, thật sự không nên, vì vậy liền mua một quyển sách dạy nấu ăn, quyết định nấu cho anh một bát canh.
Nhưng sau khi phòng bếp trải qua một vài tai nạn mang tính hủy diệt, Du Nhiên quyết định bỏ cuộc.
Sáng sớm bảy giờ mỗi ngày, cô rời giường theo Khuất Vân, ăn sáng xong, nhìn anh ra khỏi nhà, cũng dặn một câu: “Trên đường đừng nhìn hoa dại, sớm mang cơm về nhé.”
Sau đó ôn tập vài tiếng đồng hồ, chờ buổi trưa Khuất Vân mua cơm về, ăn xong, ngủ một giấc buổi trưa, buổi chiều hai giờ thức dậy, lần thứ hai nhìn theo Khuất Vân ra khỏi nhà, cũng dặn một câu: “Đừng để cô nàng nào sờ mó, sớm mang cơm về nhé.”
Sau đó lại là vài tiếng ôn tập, chờ Khuất Vân mua cơm tối về, ăn xong, lại ôn tập mấy tiếng, chờ tới mười một giờ, tự giác nằm lên giường, mặc kệ Khuất Vân chế biến mình thành một cục thịt.
Gái Diệp nghe xong chuyện này, ai kỳ bất hạnh nộ kỳ bất tranh* mà nói: “Đây rõ rành rành là bao nuôi, lẽ nào cậu không cảm thấy gì sao?”
* Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh: Đây là danh ngôn của Lỗ Tấn, từ cuốn tiểu thuyết “Khổng Ất Kỷ”
Ai kỳ bất hạnh: nói đến vì cảnh ngộ bất hạnh của ai đó mà cảm thấy bi ai.
Nộ kỳ bất tranh: Là nói đến ai đó không tranh giành, không chịu thua kém mà cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối.
“Có.” Du Nhiên gật đầu.
Gái Diệp ra vẻ vui mừng trẻ nhỏ dễ dạy: “Nói chi tiết xem nào.”
“Tớ cho rằng.” Du Nhiên dùng hai tay che mặt, sắc mặt ửng hồng: “Cảm giác được anh ấy bao nuôi, thật thích.”
Gái Diệp: “…”
Tuy bị bao nuôi, nhưng Du Nhiên chưa bao giờ hạ thấp tư thế của mình, ví dụ như khi ăn cơm tối hôm nay, khi Khuất Vân cướp mất một cái nem rán cuối cùng trên đĩa, Du Nhiên dựng thẳng đôi lông mày lên, quát to: “Buông ra cho em, đấy là của em!!!”
Khuất Vân vô cùng thản nhiên đặt một đầu nem rán trong miệng, nói: “Muốn ăn, tự mình tới cắn.”
Ngậm cái nem rán, giọng nói anh có chút không rõ ràng, nhưng như thế lại giống gạo nếp trong cái nem rán, mềm mềm dính dính thơm thơm, dụ dỗ Du Nhiên.
Nhưng Du Nhiên không sập bẫy, nếu cô tới gần cắn nó, quá trình chế biến cục thịt sẽ xảy ra sớm hơn.
Cô không ngu như vậy.
Buông tha cho cái nem rán, thu dọn bát đũa, Du Nhiên vào phòng bếp rửa bát.
Khi rửa đến một cái đĩa cuối cùng, Khuất Vân tựa vào cửa phòng bếp hỏi: “Hôm nay em ở nhà cả ngày à?”
“Ừm.” Du Nhiên lên tiếng đáp lại: “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ nghĩ, em cả ngày ở trong nhà, không tốt cho cơ thể.” Khuất Vân nói.
“Từ khi nào anh quan tâm đến cơ thể của em như thế?” Du Nhiên xoay người, cởi găng tay ra, búng vài giọt nước lên mặt anh.
“Nếu em bị bệnh thì ai ngủ cùng tôi?” Khuấn Vân nói hai chữ “ngủ cùng” đầy thâm ý.
Du Nhiên thở dài lắc đầu.
Khuất Vân đúng là