XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Tác giả: Tát Không Không

Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015

Lượt xem: 1342195

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2195 lượt.

ử chỉ hành động vừa có vẻ quyến rũ mà người phụ nữ nên có, vừa có vẻ phóng khoáng lưu loát và sự tôn quý không gì sánh được.
Đây chính là nữ vương.
Mẹ chồng tương lai là nữ vương, Du Nhiên nghĩ cô sẽ chết rất thảm.
Lúc này, cô chỉ muốn bỏ chạy khi vừa mới lâm trận, nhưng Khuất Vân không buông tay, kéo cô thẳng tới trước mặt mẹ, lời ít ý nhiều mà giới thiệu: “Mẹ, đây là Lý Du Nhiên, con dâu của mẹ.”
Đôi mắt đẹp của nữ vương nhìn về phía Du Nhiên, hé miệng, sau đó nói ra câu nói đầu tiên kể từ khi hai người quen biết: “Khi sinh con, vẫn nên sinh mổ tốt hơn.”
Du Nhiên: “…”
Thái độ của nữ vương đối với Du Nhiên cũng không nữ vương, cũng có nói có cười, còn tặng Du Nhiên một chiếc vòng tay lục bích trong suốt hiếm thấy làm quà gặp mặt.
“Đừng lo lắng.” Khuất Vân nói nhỏ: “Chỉ cần tôi thích, mẹ tôi cũng thích.”
Du Nhiên dần yên lòng.
Bọn họ nói chuyện phiếm, còn hiệu trưởng bận rộn gọt hoa quả, rót trà, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, Du Nhiên chỉ nhìn thấy một cục thịt vội vàng lăn từ trên nhà xuống dưới nhà.
Cuối cùng, khi ăn cơm, hiệu trưởng mới có thể ngồi cùng với bọn họ.
Thừa dịp bà xã và con trai đang nói chuyện với nhau, hiệu trưởng lặng lẽ kéo tay áo Du Nhiên, nói: “Bạn Lý Du Nhiên, nghe tôi khuyên một câu, trong nhà, bạn nhất định phải đứng cho thẳng, nghìn vạn lần không thể đè nén chính mình đi hầu hạ người khác, nghĩ lại mà xem, bố mẹ bạn nuôi bạn lớn như vậy là để người khác ức hiếp hay sao, bọn họ mà biết bạn bị uất ức nhất định sẽ rơi nước mắt, bạn nhẫn tâm nhìn thấy họ như vậy sao?”
Một đống đạo lý lớn lao khiến Du Nhiên nhiệt huyết đầy mình, đang định quyết định từ nay về sau sẽ không rửa bát nữa thì lúc này, nữ vương nhàn nhạt nói một câu: “Món này hình như hơi mặn thì phải.”
“Bà xã, anh lập tức làm lại!” Du Nhiên cảm thấy hoa mắt, chỉ thấy một cục thịt dùng tốc độ không tưởng chạy ào vào phòng bếp.
Không lâu sau, một đĩa thức ăn mới được mang vào, còn có thêm một cốc nước súc miệng.
“Bà xã, em nếm lại thử xem.” Hiệu trưởng nở nụ cười ân cần, nịnh nọt.
Du Nhiên lắc đầu thở dài.
Hiệu trưởng à, nếu bố mẹ ngài thấy ngài lúc này, chỉ sợ không chỉ rơi nước mắt mà ngay cả tròng mắt cũng khóc trôi ra đấy.
Trong khi ăn cơm, nữ vương muốn nghe một chút về thiên tình sử của hai người, Khuất Vân liền chịu trách nhiệm kể lại.
Thủ tiêu một số chi tiết không tiện mở miệng, miễn đi một số tình tiết không quá lãng mạn, chọn một số đoạn bất lợi đối với quá trình phát triển tình cảm đáng lẽ nên quên đi.
Nhưng càng nghe Du Nhiên càng cảm thấy không đúng.
“Sau khi chia tay, con cố gắng níu kéo, còn Du Nhiên cũng không phải người ý chí sắt đá, cũng muốn tha thứ, nhưng dưới sự xúi giục của bố, cô ấy vẫn quyết định từ bỏ cuộc tình này.”
“Đương nhiên, bố chỉ có lòng tốt thôi, muốn “mai hoa hương tự khổ hàn lai**“, cho tình cảm của bọn con càng nhiều cản trở thì càng có thể lâu dài.”
** Mai hoa hương tự khổ hàn lai: hoa mai chịu rét mới tỏa hương thơm.
“Vì vậy, con tuyệt đối không để ý khi bố dùng kế khiến con uống rượu đến mức dạ dày xuất huyết, thật sự, con rất cảm ơn bố.”
“À, mẹ có biết chuyện đó không? Chính là chuyện nửa năm trước ấy, tuy lúc đó con nôn ra rất nhiều máu, nguy hiểm tính mạng, nhưng giờ đã không còn gì đáng ngại nữa, chỉ là giờ thỉnh thoảng dạ dày vẫn còn đau nhức, có lẽ chức năng của nó đã yếu đi nhiều.”
Khi tiếng nói vừa dứt, Du Nhiên cúi người nhìn thấy chân hiệu trưởng đang run lên liên tục dưới mặt bàn.
Trên mặt bàn, nữ vương hướng ánh mắt sâu thăm thẳm về phía ông chồng già: “Anh đã dằn vặt đứa con trai hơn hai mươi năm trước em rơi nước mắt, chảy máu, chịu muôn vàn đau đớn, liều mạng sinh cho anh như thế?”
Hiệu trưởng đổ mồ hôi như mưa.
“Em chỉ có một đứa con trai, đương nhiên phải dùng mọi cách yêu chiều, nhưng nhìn anh có vẻ không quá quan tâm đến thằng bé, lẽ nào, bên ngoài anh còn đứa con nào khác?”
Hiệu trưởng như đứng đống lửa như ngồi đống than.
“Hay là, anh nhìn thằng bé không giống anh nên thầm hoài nghi thằng bé không phải con anh?”
Hiệu trưởng run như cầy sấy.
“Theo em vào phòng một lát.”
Gương mặt bánh bao của hiệu trưởng xám ngoét như tro.
Sau khi tận mắt chứng kiến chuyện này, Du Nhiên dùng ánh mắt sùng bái và đề phòng nhìn về phía Khuất Vân.
“Giờ em đã biết trong nhà này, nên quy thuận ai chưa?” Khuất Vân cười khẽ một tiếng, đôi mắt híp lại, lần nữa phát ra một tiếng “tinh”.
Quả nhiên, Du Nhiên nghĩ, công lực của anh đã đạt tới một cảnh giới mới, không cần mắt kính mà hơn cả có mắt kính.
Sau này nghe Khuất Vân kể lại, khi nữ vương sinh anh, khó sinh một ngày một đêm, cuối cùng phải sinh mổ, một lần sinh nở gặp ngay phải nỗi đau kinh khủng nhất, vô cùng khổ cực.
Có lẽ vì như thế nữ vương mới coi Khuất Vân là bảo bối, từ nhỏ đã cưng chiều.
Tuy Khuất Vân không nói rõ nhưng Du Nhiên dùng chân răng cũng có thể nghĩ ra, nhất định hiệu trưởng thấy con trai được yêu chiều như thế, lại thấy địa vị của mình trong nhà thấp đến mức suýt nữa chui luôn xuống sàn nhà, vì vậy mới sin