Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Tác giả: Tát Không Không

Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015

Lượt xem: 1342206

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2206 lượt.

Khuất Vân có chút kỳ lạ, anh không dịu dàng nâng cằm cô, mà cố ý dùng sức biến cái miệng cô thành hình chữ O.
Hàm răng trắng bóc của Du Nhiên đã lồ lộ ra như thế.
Kế tiếp, Khuất Vân nói như thế này: “Răng còn chưa mọc đủ đã muốn ăn thịt người.”
Du Nhiên hóa đá, ngồi đờ ra ba phút, sau đó vẻ mặt không thay đổi, đứng dậy, đi về phía phòng bếp.
“Làm gì vậy?” Khuất Vân hỏi.
“Lấy dao phay… băm anh ra.” Du Nhiên trả lời.
Khuất Vân vẫn nhàn nhã như không: “Đừng phí sức làm gì, khi biết em tới, tôi đã giấu hết dao đi rồi.”
Du Nhiên: “…”
Thói quen đôi khi là một chuyện thật tốt.
Ví dụ như hiện tại, Du Nhiên đã quen với việc bị Khuất Vân đả kích, nên cảm thấy chẳng sao cả.
Sau khi khai giảng, nhìn từ ngoài vào cuộc sống có vẻ chẳng khác gì trước đây, nhưng sâu bên trong, sóng ngầm bắt đầu trỗi dậy.
Ví dụ như nói đến Du Nhiên, vì tránh cho tình cảm này không bị phơi bày dưới ánh nắng, mỗi ngày cô nàng phải vắt óc nghĩ xem nên đi đâu hẹn hò với Khuất Vân mới lãng mạn, mới an toàn.
Nhưng, bởi vì tình yêu cuồng nhiệt phân bố ra một lượng hormone lớn, nhâm nhi những suy nghĩ phức tạp như vậy cũng khiến Du Nhiên cảm thấy ngọt ngào.
Sau mấy tháng nóng chảy mỡ, thời tiết rốt cuộc cũng mát mẻ hơn một chút.
Ngày hôm đó, Khuất Vân đưa Du Nhiên tới làng du lịch ở ngoại thành uống trà, ngắm phong cảnh.
Khuất Vân ngồi trên ghế mây, hai chân vẫn vắt chéo như thường lệ, thanh thản nhã nhặn, còn tay anh đang cầm chiếc cốc bằng đất nung, chậm rãi uống trà.
Anh nhắm mắt lại, dưới ánh nắng mặt trời, mí mắt hơi mỏng gần như biến thành trong suốt, giống như có thể nhìn thấy những mạch máu nho nhỏ, cùng với dòng máu đang chảy bên trong.
Đôi môi kia, nhẹ chạm vào chiếc cốc, mềm mại như cánh hoa.
Lát sau, Khuất Vân buông chén trà, nhẹ giọng nói: “Tôi đưa em tới đây là để ngắm phong cảnh.”
Trong lúc anh nói điều này, Du Nhiên ngồi ở đối diện đang hai tay chống cằm, tràn ngập yêu thương nhìn Khuất Vân.
“Anh còn đẹp hơn.” Du Nhiên trả lời như thế.
“Rất nhiều khi,” Khuất Vân nói: “Tôi có suy nghĩ muốn bóp chết em.”
“Rất nhiều khi,” Du Nhiên nói: “Em có ý nghĩ muốn đẩy anh lên giường.”
Khuất Vân cho rằng tranh cãi với một người suy nghĩ không bình thường là không có ý nghĩa, vì vậy anh lựa chọn im lặng.
Du Nhiên thấy vậy lại càng dùng ánh mắt tàn sát gương mặt Khuất Vân giữa thanh thiên bạch nhật, cuối cùng không nhịn được nữa, vươn tay ra sờ lên mũi anh.
Mũi của Khuất Vân, khi tới gần chỗ chân núi, hơi gồ lên, ngón tay chạm tới có thể cảm nhận được một sự thay đổi rất nhẹ.
Nhưng dường như Khuất Vân không thích sự đụng chạm trêu chọc như vậy, anh nắm lấy tay Du Nhiên, hỏi: “Làm gì vậy?”
“Đừng nhỏ mọn như vậy, để em sờ một tí đi.” Du Nhiên nói.
“Động tác thân mật này nếu để người quen nhìn thấy thì không tốt lắm.” Khuất Vân nói.
“Có gì không tốt?” Suy nghĩ của Du Nhiên bắt đầu rẽ sang rất nhiều đường: “Ý của anh sẽ không phải là ở cùng em rất mất mặt đấy chứ?”
“Không phải chính em cho rằng quan hệ của chúng ta cần giữ bí mật sao?” Khuất Vân không tiếp chiêu.
“Nhưng ở đây không hề có ai quen biết chúng ta.” Du Nhiên yếu ớt cúi đầu, ai oán nói: “Em hiểu rồi, nhất định là anh ghét bỏ em.”
“Yên tâm.” Khuất Vân đã sớm quen với máu diễn kịch của Du Nhiên, anh lại cầm chén trà lên, suy nghĩ rồi nói: “Cho dù có ghét bỏ, cũng phải chờ ăn được rồi mới ghét.”
“Anh cho rằng nói như vậy em sẽ không có ý đồ với thân thể anh nữa?” Du Nhiên cười, nói thầm: “Cứ mơ đi, em nhất định phải vấy bẩn sự trong sạch của anh.”
Khuất Vân ngẩng đầu, thở dài: “Tôi nhớ khi vừa quen biết em, rõ ràng em còn chưa cởi mở như thế.”
“Bởi vì khi đó anh không phải người đàn ông của em, em cởi mở với anh làm gì?” Du Nhiên tung ra một đáp án vô cùng hợp tình hợp lý.
“Nói cách khác, em hiện giờ mới thật sự là em?” Khuất Vân hỏi.
“Đúng vậy.” Du Nhiên gật đầu, ngay cả do dự một chút cũng không có.
“Nếu vậy,” Khuất Vân bỗng không báo trước mà nghiêng người lại gần, giọng nói có chút không đàng hoàng: “Vậy, chúng ta ở lại đây một đêm, hơn nữa, chỉ thuê một phòng… Thế nào?”
Nói xong, Khuất Vân giữ nguyên tư thế như vậy nhìn Du Nhiên, đôi mắt đó dường như còn đen tối hơn cả ác quỷ địa ngục.
Anh đang đợi câu trả lời của Du Nhiên.
Du Nhiên im lặng hồi lâu, hồi lâu, hồi lâu.
Cuối cùng, khi mặt trời dần dần ngả về Tây, rốt cuộc cô nàng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà nói: “Em thấy, bằng thể lực của chúng ta, nên trọ lại liên tục ba đêm đi.”
Lần này, đổi lại là Khuất Vân im lặng hồi lâu, hồi lâu, hồi lâu.
Phòng đương nhiên không thuê, hai người trở về khi màn đêm buông xuống.
Du Nhiên đề nghị muốn ngủ lại nhà Khuất Vân, nhưng chủ nhà không đồng ý, bởi vì lấy trường đại học là trung tâm, trong vòng bán kính ba km đều là khu vực nguy hiểm.
Kết quả là, chủ đề cuộc nói chuyện lại trở về nội dung vừa rồi.
“Anh còn nói anh không ghét bỏ em?” Du Nhiên tiếp tục ai oán.
“Là em nói không muốn bị người khác biết chúng ta đang hẹn hò.” Khuất Vân giải thích n