
Tác giả: Tát Không Không
Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015
Lượt xem: 1342212
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2212 lượt.
hàn nhạt.
“Vậy vì sao anh không hề phản đối lời đề nghị đó, dù chỉ một chút? Những chàng trai khác đều kiên quyết phản đối loại đề nghị này.” Du Nhiên đau đớn oán trách bạn trai tuyệt tình.
“Những chàng trai khác? Có thể cho ví dụ không?” Giọng nói của Khuất Vân bắt đầu nhẹ hơn nhiều, đây là điềm báo trước mỗi khi anh có suy nghĩ gì đó.
Nhưng câu nói tiếp theo của Du Nhiên đã hoàn toàn bóp chết suy nghĩ này ngay từ trong nôi: “Phần lớn đàn ông trên phim truyền hình đều như vậy.”
Khuất Vân: “… Sau này tới nhà tôi không được xem ti vi nữa.”
“Dù sao anh chính là không thích người ta biết hai chứng ta đang hẹn hò.” Du Nhiên cúi đầu, cong cái cổ thành một độ cong có vẻ uất ức.
Khuất Vân dừng bước, Du Nhiên cũng dừng theo.
“Em đã không thích như vậy thì chúng ta thẳng thắn công khai quan hệ đi.” Khuất Vân đề nghị.
“Thật?” Du Nhiên chậm rãi mở to mắt: “Anh thật sự bằng lòng?”
“Miễn cho em nói tôi không bằng đàn ông trên phim truyền hình.” Khuất Vân cầm lấy tay Du Nhiên, nhìn thẳng về phía trước: “Vậy, từ bây giờ hãy công khai đi.”
Đầu tiên, Du Nhiên không hiểu, nhưng sau đó, khi theo ánh mắt Khuất Vân nhìn lại, cô lập tức hiểu ra – phía trước, là hai cô bạn tốt cùng phòng của Du Nhiên.
Một giây trước khi ánh mắt hai người kia nhìn về phía bên này, Du Nhiên không chút do dự, dùng hết sức bình sinh đẩy Khuất Vân vào bụi cây bên đường.
Sau đó, Du Nhiên chạy lên phía trước như không có việc gì, gặp bạn cùng phòng, rồi lại coi như không có việc gì mà trở về trường cùng bọn họ.
Ngày hôm sau, khi Du Nhiên tới khoa tìm tài liệu, gặp phải Khuất Vân trong phòng làm việc, Du nhiên nhìn thấy trên cái trán xinh đẹp của anh có một vết bầm tím.
“A, thầy Khuất, trán thầy làm sao vậy?” Một thầy giáo bên cạnh hỏi.
Khuất Vân nhẹ nhàng ném cho Du Nhiên một cái liếc mắt, rồi lại nhẹ nhàng nói: “Bị vướng phải một con mèo, đập vào tảng đá.”
“Thật hay giả vậy, không có chuyện gì chứ?”
“Tôi không sao… Nhưng con mèo đấy thì có.”
“Con mèo đó làm sao?”
Nói đến đây, khóe miệng Khuất Vân hiện lên một tia bén nhọn: “Con mèo đó, sẽ bị tôi lột da, róc xương, chết không có chỗ chôn.”
Nói xong, toàn bộ phòng làm việc ngập trong một làn gió lạnh tràn tới từ Siberia, vù vù thổi.
Mà hàm răng Du Nhiên bắt đầu đập vào nhau, khớp xương run rẩy.
Sau ngày đó, Du Nhiên quyết định trốn tránh Khuất Vân vài hôm, nguyên nhân rất đơn giản – cô nàng không muốn trở thành con mèo bị lột da.
Sau đợt khai giảng là năm thứ ba, bởi vì Du Nhiên không có ý định thi nghiên cứu sinh nên năm thứ ba này đối với cô mà nói chính là thời gian tốt để tiếp tục sống phóng túng.
Nhưng hiện thực lại không đơn giản như vậy.
Khi Du Nhiên vừa mới vào trường, bởi vì buồn chán nên đã tham gia vào câu lạc bộ kịch, nhưng nhiệt tình rất nhanh đã biến mất, sau đó không còn tham gia vào bất cứ hoạt động nào của câu lạc bộ kịch nữa.
Nhưng khai giảng năm nay, những nguyên lão của câu lạc bộ kịch đều đã lên năm thứ tư, gia nhập vào đội ngũ tìm việc làm. Vì vậy, bọn họ đành phải giao ra chức vụ đội trưởng đội kịch.
Dựa theo quy tắc bất thành văn, chỉ có sinh viên năm thứ ba mới có thể đón nhận trọng trách này.
Mà sinh viên năm thứ ba lại chỉ có tất cả năm người, trong đó có một người vì quá ham mê diễn kịch mà tạm nghỉ học, hiện nay đã trở thành khách quen của khoa tâm thần; một người nữa trong số đó có giác ngộ rất cao về chính trị, bận rộn tham gia những trường huấn luyện của Đảng, vội vã tỏa sáng tỏa nhiệt, không có thời gian tham gia những hoạt động vô nghĩa này; hai người còn lại bởi vì diễn kịch mà yêu nhau, cũng vì yêu nhau mà trở mặt với nhau, rồi vì trở mặt với nhau mà thề không bao giờ bước chân vào câu lạc bộ kịch nữa.
Bởi vì rất nhiều lý do ngoài ý muốn này, Du Nhiên trở thành thành viên duy nhất có thể đảm nhận chức vụ trưởng câu lạc bộ kịch.
Vốn loại người lười như Du Nhiên chắc chắn sẽ không tham dự vào việc này, nhưng vừa khéo để cổ vũ nhiều sinh viên tham gia hoạt động câu lạc bộ hơn, làm phong phú thêm những hoạt động ngoại khóa, nhà trường liền ra quy định chỉ cần là lãnh đạo của câu lạc bộ sẽ được công thêm hai điểm vào điểm xét học bổng cuối kỳ.
Có thể tưởng tượng được, Du Nhiên yêu tiền như mạng đương nhiên sẽ không chịu vứt bỏ hai điểm này, nói cách khác, cô nàng đồng ý tiếp nhận.
Khi cựu chủ nhiệm câu lạc bộ kịch trao chìa khóa sân khấu cho Du Nhiên, vẻ uất ức và bất đắc dĩ trong ánh mắt khiến Du Nhiên vô cùng khó chịu, giống như giao một khuê nữ thuần khiết cho cô nàng vấy bẩn vậy.
Nhưng hiện thực là như vậy.
Dù có luyến tiếc thế nào, vẫn cứ phải giao ra.
Học kỳ này, ngoại trừ là bạn gái của Khuất Vân, Du Nhiên lại có thêm một danh hiệu nữa – trưởng câu lạc bộ kịch.
Hai điểm này thật sự không dễ kiếm, hai ngày sau, Du Nhiên đã ra một kết luận như vậy.
Những cơn nắng gắt cuối thu rốt cuộc đã tới, ánh nắng giống như dùng ớt vẽ lên cánh tay người ta, nóng rát.
Nhưng trong khí trời như vậy, Du Nhiên lại phải ngồi dưới ánh mặt trời, vào giữa trưa.
Tân sinh viên