
Boss Và Thiên Thần Ai Là Người Lưu Manh
Tác giả: Mộc Phù Sinh
Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015
Lượt xem: 1341678
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1678 lượt.
n sắc, mắt trừng lớn tức giận.
Hắn rốt cục hiểu được Tang Vô Yên đến đây làm gì rồi. Trả lại tất cả cho hắn, từ nay về sau hai người không ai nợ ai.
Sáng hôm sau, Tang Vô Yên đi học, đeo đồng hồ, dây đồng hồ rất lỏng mới phát hiện đồng hồ này không phải của nàng thường mang. Hoặc là nói, trước kia nàng tặng cho Tô Niệm Khâm. Nàng lập tức choáng váng.
Quỷ thần xui khiến lại lấy nhầm.
Bởi vì nàng thật không ngờ Tô Niệm Khâm luôn luôn dùng, nàng càng thêm không biết, Tô Niệm Khâm từng tức giận ném nó đi nhưng sau lại tìm về. chọi hỏng mặt ngoài, mất rất nhiều công phu mới tìm được người sửa lại. Cho nên kim đồng hồ chạy cũng không chuẩn lắm, nhưng nam nhân này vẫn như cũ luyến tiếc không chịu đổi cái khác.
Hắn quý trọng một vật duy nhất mà nàng lưu lại.
Niệm tình. Hắn sinh ra đã bị trao cho tính chấp nhất này.
Trình Nhân sau khi biết vô cùng đau đớn nói: “ Xong rồi xong rồi, đi một chuyến, tiền mất tật mang, không có được gì lại lấy đồng hồ này về. Bảo bối đáng giá nhất của chúng ta cũng bị ngươi phá hư.”
“Biến.” Tang Vô Yên đá nàng.
Đang giỡn với Trình Nhân, di động vang, nàng vừa cười vừa tiếp điện thoại, ngay cả ai gọi cũng chưa kịp xem: “Alo–”
Tô Niệm Khâm nghe tiếng cười bên kia, không vui nhíu nhíu mày: mang được đồng hồ về vui như vậy sao?
“Alo–” Tang Vô Yên dừng lại.
“ Là ta.” Hắn đơn giản phun ra hai chữ.
Đã ba năm rồi, không có nghe được giọng nói này trong điện thoại.
Nàng bởi vì rất kinh ngạc, nhịn không được a một tiếng.
“ Ta là Tô Niệm Khâm.” Hắn nghĩ “A” Là không biết hắn là ai vậy, càng thêm bực.
“ Nga, ngươi khỏe không” Nàng nhất thời líu lưỡi, chỉ nghĩ ra ba chữ này.
“ Nghe thư ký nói, hôm qua ngươi đến tìm ta.” Hắn cao cao tại thượng nói, cố ý quên chuyện hôm qua hắn thừa dịp nàng ngủ say ôm nàng, hôn trộm nàng.
“ Ách, vâng.” Nàng đương nhiên cũng không biết tâm tư của Tô Niệm Khâm, thành thật gật đầu.
“Ngươi có chuyện gì sao?” Hắn hỏi.
“ Ta, ta……” Nàng nghẹn lời, không biết nói cái gì.
“ Ngươi cái gì?” Hắn hỏi tới.
“ Ngươi, ngươi chừng nào thì mời ta uống rượu mừng ah?” Nàng nhất thời sốt ruột đem lời Lí Lộ Lộ phun ra, sau khi nói xong, nhịn không được đầu đầy hắc tuyến.
Nàng ngàn tư vạn tưởng, cuối cùng dưới tình thế cấp bách lại chọn câu nói thảm nhất.
Quả nhiên, Tô Niệm Khâm dại ra một giây, sau đó oán hận nói: “ Ngươi ước gì ta kết hôn với người khác sao?”
Tang Vô Yên nghe ra được hắn đang nghiến răng nghiến lợi
Nàng vội vàng lắc đầu giải thích: “ Không có, không có, không có. Sao ta có thể hy vọng ngươi kết hôn với người khác được”
Câu này vừa ra tới, thời gian trầm mặc so với câu trước còn lâu hơn.
Ách– giống như nói sai cái gì, Tang Vô Yên gãi gãi tóc.
“ Nga.” Nam nhân ra vẻ hứng thú dạt dào.
Hay là không đúng, nàng khóc không ra nước mắt.
“ Ngươi ăn cơm chưa?”
“ Ăn.” Nàng thành thật nói sau nghĩ lại cảm thấy kỳ quái, hắn vô duyên vô cớ hỏi nàng ăn cơm chưa làm cái gì, chẳng lẽ là muốn mời nàng ăn cơm.
Vì thế, nàng nhanh chóng sửa miệng nói: “ Chưa ăn.”
“ Đến tột cùng là ăn, hay là chưa ăn?” Hắn nhíu mày.
Nàng cắn răng, rất không tình nguyện nói: “Ăn.” Mắt thấy lý trí thắng tình cảm, nàng lại bổ sung: “ Nhưng chưa ăn no.”
Lúc này, hắn lại trầm mặc.
Trình Nhân ngồi bên cạnh nghe lén, sau đó nói nhỏ bên tau Tang Vô Yên: “chắc hắn đang nghĩ vài năm không gặp, óc ngươi biến thành đậu hủ rồi. Đến tột cùng ăn hay chưa cũng không biết.”
Tang Vô Yên ôm điện thoại đuổi Trình Nhân đi.
“ đi ăn cái gì một chút, ta còn chưa ăn.” Hắn lơ đãng hỏi.
“ được.” Nàng nhanh chóng trả lời.
Tô Niệm Khâm buông điện thoại, lòng bàn tay cư nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Hắn muốn gặp nàng, muốn nghe nàng nói chuyện, muốn kiểm tra mặt nàng, phi thường phi thường muốn.
Loại ý nghĩ này bắt đầu từ ngày hôm qua ôm nàng, đột nhiên kịch liệt nâng cao, như muốn xé rách tim hắn, cắn nuốt một ít lý trí cuối cùng.
Tang Vô Yên vạn vạn không nghĩ tới, Tô Niệm Khâm mời nàng ăn lẩu. Hắn trước kia chưa bao giờ ăn cay, mỗi lần nghe thấy hai chữ ăn lẩuu thì giống như bị đau đầu như vậy.
Trong thành B rất ít quán lẩu, không ngăn nắp lắm, nhưng vì mùi vị thực không sai, cho nên rất có tiếng. hai người đúng vào giờ cao điểm, quán vẫn như cũ kín người hết chỗ, phía trước vừa có người đi ra, có bàn trống.
Tang Vô Yên nhìn xung quanh, hắn chọn chỗ này cũng rất đúng, cho dù hai người có cãi nhau ầm ỹ, cũng không ai để ý.
Ngoài dự tính, hắn không hung với nàng, lúc gọi món, hắn chỉ nói “ Tùy tiện” thì không nói gì nữa.
Hắn cũng không ăn cái gì, ngay cả chiếc đũa cũng chưa động, giống như ngửi được mùi là no rồi.
Vốn là hắn đến ăn cơm, kết quả biến thành chỉ có nàng ăn, hắn ngồi ở bên cạnh “Xem”.
Nàng ngẩng đầu nhịn không được nói: “Ngươi có thể gọi xuyên bạch (không cay), ta gọi lẩu uyên ương (cay vừa).”
Vừa nói đến uyên ương, mới đột nhiên nhớ tới nãy giờ chưa miêu tả hoàn cảnh cho hắn nghe, mà mất vài phút mới nhớ ra.
Nhưng từ đầu tới đuôi, hắn v