
Tác giả: Mộc Phù Sinh
Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015
Lượt xem: 1341597
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1597 lượt.
ảm giác chính mình chẳng những là một trượng phu, còn sắp thành phụ thân rồi. hai việc quan trong này tạo ra ý thức trách nhiệm, củng cố hôn nhân của các ngươi, tăng mạnh cảm giác an toàn của của hắn và nhận thức đồng cảm, cho nên không dùng phương thức bên ngày để thừa nhận bản thân.”
Nguyên lai, một cái đứa nhỏ đối với hắn mà nói quan trọng như vậy. Tang Vô Yên cũng bắt đầu cẩn thận hơn.
Đoạn thời gian kia có thể hình dung biểu tình của Tô Niệm Khâm như đang tắm trong gió xuân vậy. Cả công ty, không ai không biết lão bản sắp làm phụ thân rồi, tâm tình thực không sai.
“ Làm phụ nữ có thai, có cảm giác gì?” Trình Nhân hỏi.
“ Giống như từ người vợ bình thường lập tức biến thành nữ hoàng bệ hạ.” Tang Vô Yên đắc chí.
“ Khoa trương như vậy.”
“ Đương nhiên.” Tang Vô Yên tỏ ra vẻ mặt tiểu nhân đắc chí.
Cái loại đãi ngộ này còn tốt hơn nữ hoàng bệ hạ, phải nói là nữ hoàng bệ hạ còn không bằng. Trước kia đều là nàng xem sắc mặt Tô Niệm Khâm, nay nông nô là xoay người làm chủ nhân. Tô Niệm Khâm cơ hồ ngừng tất cả xã giao, đem tất cả thời gian rảnh dùng trên người Tang Vô Yên.
Nàng kêu hướng đông, hắn sẽ không đi hướng tây.
Nàng nói muốn uống nước ấm, Tô Niệm Khâm sẽ đưa nàng ly nước khẳng định không phỏng tay không nóng đầu lưỡi, vừa cao hơn nhiệt độ cơ thể một chút.
Nàng nói muốn nghe chuyện công chúa hạt đậu, hắn cũng không dám kể chuyện người đánh cá và con cá vàng.
“ Ngươi cũng giày vò người ta quá.” Trình Nhân lắc đầu.
“ Ai kêu của con hắn tra tấn ta.”
Khi đứa bé đến tám tháng theo lệ đi kiểm tra, Tô Niệm Khâm đưa nàng lên xe rồi nghĩ nghĩ lại trở lại tìm bác sĩ, sau khi về không nói tiếng nào.
“ Niệm Khâm, anh sao vậy?”
“ Ngộ nhỡ con vừa ra sinh cũng giống ta không nhìn thấy gì thì làm sao bây giờ?”
“ Bác sĩ nói cái gì?” tay Tang Vô Yên run lên.
“ Bác sĩ nói không thể xác định có thể di truyền không, các phương diện là bình thường, nhưng lúc ta sinh ra cũng là bình thường, qua nhiều ngày bọn họ mới phát hiện ta nhìn không thấy.”
Hắn đem mặt chon vào tay Tang Vô Yên. Nàng cúi xuống, dùng mặt cọ cọ lên tóc hắn.
“ Ba mẹ anh đều bình thường, có thể thấy được không phải di truyền, cho nên con của chúng ta cũng sẽ bình thường.”
“ Ngộ nhỡ thì sao?”
“ Không có ngộ nhỡ.”
“ Nếu có ngộ nhỡ thì sao?” Hắn lại hỏi.
“Vậy cũng không sao, cục cưng có một người ba tốt như vậy, sẽ được trân trọng cả đời, không chịu ủy khuất gì, còn tiếc nuối sao?”
Tháng chín, một tạp chí được phát hành số lượng lớn tên là “Đô thị sớm báo” tuôn ra một cái tin, đột nhiên tác giả Nhất Kim đã biến mất trong giới giải trí cư nhiên chính là đương kim Tô đai thiếu gia, người duy nhất kế thứa Tô gia, hơn nữa bên cạnh còn có một tấm ảnh của Tô Niệm Khâm.
Tin tức được nhân viên của đài radio làm chứng.
Tang Vô Yên nhìn thấy tờ tạp chí kia mới biết tin tức này.
Nàng sửng sốt trong chốc lát, mới nhớ tới phải gọi cho Tô Niệm Khâm.
Đường dây đang bận, văn phòng điện thoại cũng không thông, nàng có thể tưởng tượng có bao nhiêu điện thoại gọi tới.
“ Em cũng tốt lắm, cục cưng rất ngoan, vừa rồi còn đập bụng ta.” Nàng nói.
“ Em ở một mình?”
“ Còn có dì Trương, bà vừa mới mua đồ ăn về.”
“ Em ở nhà không được mở cửa, đem rèm cửa sổ kéo lại, rút dây điện thoại. Buổi tối ta trở về với em.” Hiện tại hắn có một người phải bảo vệ, cho nên tự nhiên cứng cỏi rất nhiều.
“ Niệm Khâm, anh thật sự ổn sao?”
“ Đừng lo lắng, ta sẽ khiến việc này lập tức qua đi.” Trong giọng nói mang lại cảm giác khiến người ta tin tưởng không nghi ngờ.
“ Em sợ anh buồn.” Tang Vô Yên nói.
“ Có em, anh sẽ không buồn.”
“ Đối với quá khứ, anh không nên buồn. Càng nhớ lại những chuyện đã qua càng có thể chứng minh theo lẽ thường sau này anh nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
“ Vô Yên……” Hắn dừng một chút, “ Thực xin lỗi.”
Rất nhiều chuyện hắn sớm muốn nói cho nàng, nhưng vẫn kéo dài, nay lại để nàng dùng phương thức như vậy mà biết.
“ Lần đầu tiên nghe anh xin lỗi em.”
Tô Niệm Khâm hơi ngượng ngùng cười khổ một chút.
“ Niệm Khâm, em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh, đem tất cả hạnh phục trước kia bị anh bỏ qua đều kéo trở về.”
Nghe thấy bên ngoài có âm thanh huyên náo, Tang Vô Yên cầm điện thoại đứng dậy vừa thấy, phát hiện trước hàng rào có rất nhiều phóng viên, người người đều nhìn vào bên trong. Nàng trong lòng nhất thời khẩn trương, vội vàng dựa theo lời Tô Niệm Khâm vừa dạy đem tất cả rèm cửa kéo lại hết.
“ Tốt lắm.”
Ngồi lại chỗ cũ, vừa hoạt động một chút đã thấy mệt, xong sau không quên báo cáo với trượng phu.
“ Em nhờ dì Trương khóa hết cửa sổ và rèm cửa vào” Hắn lại chỉ đạo tiếp
“ Bà ở phòng bếp nấu cơm, không nên quấy rầy bà. Việc nhỏ này em có thể làm, coi như rèn luyện thân thể.”
“ Em cẩn thận một chút, nếu không buông điện thoại xuống trước.”
“ Không có việc gì, em rất khỏe mạnh ah.” Nàng cười, sau đó đi dò xem tất cả cửa sổ khóa kín chưa.