
Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Tác giả: Mộc Phù Sinh
Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015
Lượt xem: 1341596
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1596 lượt.
Tô Niệm Khâm ở trong điện thoại, nghe thấy nàng thở hồng hộc đi lên lầu, sau đó ai u một tiếng.
“ Làm sao vậy? Vô Yên?” Hắn từ trên ghế đứng dậy, kinh hoảng hỏi.
“ Không có gì, cố ý dọa anh.” Nàng hì hì cười.
Tô Niệm Khâm còn muốn nói cái gì, lại bị người cắt ngang, không thể không treo điện thoại.
Tang Vô Yên treo điện thoại, chậm rãi ngồi trên thang lầu, nhu nhu thắt lưng. Vừa rồi nàng không cẩn thận khiến thắt lưng đụng vao tay vịn, có chút đau, cũng không dám nói cho hắn.
Trải qua lần oanh tạc của giới truyền thông, hắn đã sắp rơi vào tình trạng kiệt sức. Nếu trước kia hắn hoàn toàn có thể thờ ơ lạnh nhạt mặc kệ, nhưng là giờ phút này, hắn còn đại biểu cho toàn bộ tập đoàn Tô ThỮ Là người đứng đầu, hắn không thể cho để tập đoàn có chút tổn hại hình tượng gì hết.
Tô Niệm Khâm sắc mặt trắng bệch, giọng khàn khàn. Hắn tựa lưng vào xe, hai tay xoa thái dương: “ Ta muốn về nhà.”
“Hai bên đều là phóng viên cùng fan nhạc.” Tiểu Tần lo lắng Tô Niệm Khâm vừa xuất hiện liền không thể thoát thân, cũng thực sợ hắn chống đỡ không được.
“ Vô Yên ở nhà, cô ấy không thể không có ta.”
Tô Niệm Khâm cực kỳ mệt mỏi nhắm mắt lại, kỳ thật có đôi khi những lời này cơ hồ có thể biến thành: Hắn không thể không có nàng.
Tiểu Tần đành phải an bài, một khác chiếc xe dẫn theo vài người đi tiếp Tang Vô Yên. Sau đó xe chạy đến đường cao tốc mới có thể tránh bị theo dõi.
Hai chiếc xe gặp ở một đường vắng.
Tang Vô Yên mở cửa xe nhìn Tô Niệm Khâm đang chợp mặt bên trong.
“ Niệm Khâm.”
Hắn nghe được giọng nàng, dấu đi vẻ mỏi mệt vừa rồi, khóe miệng từ từ nở nụ cười, dang hai tay: “ Vô Yên, cho anh ôm một cái.”
“ Anh ăn cơm chưa?” Tang Vô Yên ngồi trong lòng hắn.
Tô Niệm Khâm mỉm cười lắc đầu.
Tang Vô Yên tỏ ra vẻ mặt “ Ta biết mà”. Sau đó mở túi xách lấy một hộp giữ nhiệt, mở ra một chén cháu thịt nạc và trứng bắc thảo nóng hôi hổi.
“ Hơi khét, nhưng anh uống một chút đi.” Tang Vô Yên nói.
Tô Niệm Khâm lần đầu tiên không hề nhăn mặt liền uống.
“ Ngon không?”
Tô Niệm Khâm không nói lời nào chỉ là lập tức hôn nàng.
Cái kia hôn thật sâu lại cực kỳ ôn nhu, mùi vị cháo vẫn còn lưu lại trong miệng Tô Niệm Khâm. Vẫn còn mùi két, hơn nữa mùi rất nồng, Tang Vô Yên trong lòng tổng kết.
Đang lúc hôn nồng nhiệt, Tô Niệm Khâm bắt được tay Tang Vô Yên, đụng đến ngón áp út không có nhẫn, vì thế chậm rãi buông môi nàng môi ra, hỏi:“ Nhẫn đâu?”
“Trước khi ra cửa đi rửa mặt nên quên đeo vào.” Nàng vội vàng giải thích, trên thực tế nàng tìm một chút mãi cũng chưa tìm được cái nhẫn kia, lại không dám nói.
“ Đeo rồi không được cởi ra, trí nhớ em cũng không tốt, vạn nhất làm mất thì sao, nhiều lắm anh mua một chiếc khác, nhưng chính em lại cảm thấy điềm xấu.” Trước kia Tô Niệm Khâm thấy nàng không mang nhẫn luôn giận dữ, lúc này đây cư nhiên không tức giận còn dùng vẻ mặt ôn hoà giảng đạo lý.
Bạo quân cũng có một ngày giảng đạo lý, Tang Vô Yên có chút không quen, hoàn toàn giống con mèo nhỏ phạm sai lầm, không dám phản bác
“ Chúng ta đi đâu vậy?”
“ Có thể đi khách sạn.”
Tang Vô Yên đề nghị:“ Nếu không chúng ta về nhà trọ có cái thang máy đó, ta không thích khách sạn.”
Tô Niệm Khâm gật đầu, nàng nói cái gì đều tốt.
“ Tiểu Tần nói anh mệt chết đi rồi, anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát.”
“ Ngủ không được.” nhắm mắt lại nhớ tất cả chuyện loạn thất bát tao hồi sáng.
“ Nếu không em hát bài ru con cho anh nghe” Tang Vô Yên gian tà nháy mắt.
“ Sợ là sẽ gặp ác mộng suốt ba ngày.”
“ Ôi, Tô Niệm Khâm, anh đúng là không có khẩu đức.” Nàng cắn hắn.
Tô Niệm Khâm vuốt tóc trên trán nặng nề cười ra tiếng.
“ Tô tiên sinh, ta là phóng viên Tân Báo tên Trương Vĩ, muốn phỏng vấn ngài một chút.” Trong đó một người nói.
“ Trương Vĩ?” Tô Niệm Khâm nói, “Ngươi chính là người đưa tin sáng nay?”
Nam nhân kêu Trương Vĩ đắc chí nói: “Không sai.”
“ Ngày mai sẽ có cuộc họp báo, ngươi có vấn đề gì có thể tới đó hỏi.”
“ Nhưng có một số vấn đề, ta muốn lén biết, điều kiện tiên quyết là Tô tiên sinh không ngại công bố cho chúng ta.” Trương vĩ cười.
“ Tùy ngươi.” Tô Niệm Khâm cười nhẹ, nắm Tang Vô Yên chuẩn bị thượng thang máy.
Trương vĩ muốn theo vào, lại bị lái xe ngăn lại.
“ Tô tiên sinh!” Trương vĩ cao giọng nói,“ Không biết nếu ngày mai đăng cái đầu đề‘ mẹ kế trẻ tuổi cấu kết với với con riêng bị mù’ , không biết người khác sẽ gièm pha như thế nào về vấn đề này?”
Tang Vô Yên liền cả kinh, tiếp theo cả người giận lên như bị lửa đốt.
“ Xã hội này có rất nhiều chuyện đáng giá ngươi không phỏng vấn đưa tin vạch trần chân tướng, có rất nhiều nhi đồng khiếm khuyết chờ các ngươi đăng báo viện trợ, cũng có rất nhiều án oan chờ các ngươi đào móc phân tích, vì sao các ngươi liền cố tình quấy rối anh ấy không buông vậy?” Tang Vô Yên giận không thể át nói.
“ Bởi vì Tô tiên sinh có tiền có địa vị lại nổi tiếng, độc giả thích nghe ngóng. Hắn vừa lên báo,