
Tác giả: Phúc Bảo
Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015
Lượt xem: 1341073
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1073 lượt.
i tuyết, mùa hè thì rủ nhau cởi quần áo, cởi truồng tắm sông.
Khi đó mẹ cô vẫn chưa sinh Đại Bảo, cha cô hở một tí là cau có với mẹ cô, còn với ba chị em cô thì cũng là khi vui khi buồn, lúc vui vẻ thì thọt lét cô, đội cô lên vai, vừa đắc ý ngẫm nghĩ một lúc rồi lại bắt đầu vừa buồn bã vừa xúc động nói nếu cô là con trai thì tốt quá. Vì muốn làm cha vui lòng, cô đã cố gắng khiến mình giống con trai. Cô cảm thấy chỉ cần bướng bỉnh là trở thành con trai, cho nên bất luận là trèo cây bắt chim hay là xuống sông bắt rùa cô đều giành lấy đầu tiên.
Mà lúc đó Trường Sinh cũng khác biệt với những đứa trẻ khác. Mặc dù hắn không nói chuyện với đám trẻ con cùng lứa, nhưng dường như cũng sợ bị lạc bị bỏ lại một mình nên lúc nào cũng yên lặng theo sau bọn họ, không xa cũng không gần, chỉ ngơ ngác nhìn bọn họ. Đám trẻ con khi vui vẻ sẽ ném cho hắn một quả táo vừa trộm được, xem hắn như người một nhà, hắn cũng ngây ngô ăn hết. Còn nếu bọn chúng khó chịu sẽ lấy hắn trút giận, mắng hắn vài câu, thậm chí đánh hắn mấy cú, hắn bị đánh nằm trên mặt đất không khóc cũng không kêu đau, chỉ phủi phủi đất trên người rồi đứng lên, từ xa xa bước theo bọn họ như trước.
Có lẽ vì tính tình ngơ ngác này của hắn, lâu dần mọi người đều gọi hắn là thằng ngốc. Cô nhớ rõ có một lần bọn trẻ con lấy hắn ra làm trò vui, không hề có chuyện gì bọn chúng cũng đưa tay chỉ thẳng vào mặt hắn mà chế giễu, rồi giống như sợ bị lây bệnh ngu đần nên bắt đầu xa lánh hắn, cũng không cho hắn ăn táo nữa.
“Tên ngốc, tè dầm ra quần.” chính là câu nói khi đó mọi người nghĩ ra để chế nhạo, giễu cợt hắn, cô cũng từng gọi hắn như thế. Thật ra, nghĩ lại thì đứa trẻ nào mà không từng tè dầm chứ? Cô cũng đã từng đó thôi, có điều không ai dám chê cười cô, bởi cô sẽ dùng nắm đấm trả lại bọn chúng. Mà Trường Sinh lại không hề nói gì, chỉ nhịn đến khuôn mặt đỏ bừng, quay đầu bỏ chạy. Rất nhiều lần cô thấy hắn một mình trốn đến ngôi nhà bỏ hoang này, ngồi xổm dưới góc tường ấm ức, ngẩn người ra, nhìn rất đáng thương, nhưng cô chưa từng để ý đến, vì cô không muốn bị người khác xem là bạn của tên ngốc Trường Sinh. Khi đó bất luận thế nào cô cũng không thể tưởng tượng nỗi có một ngày mình sẽ làm vợ hắn.
Hà Hoa đứng bên chiếc cửa lớn đổ nát, nhìn Trường Sinh ngồi trong góc, cảm thấy hối hận tự trách vì khi xưa trẻ người non dạ đã vô tình thương tổn người khác. Cô đứng ở tại chỗ nhíu mày ngẫm nghĩ, không bước vào quấy rầy Trường Sinh mà nhẹ nhàng rời khỏi.
Ban đêm, trong lúc ngủ mơ màng Hà Hoa bị cơn buồn tiểu làm tỉnh giấc, trước khi đi ngủ cô cố ý uống ba bát nước lớn, lúc này quả nhiên có tác dụng. Tuy rằng trong lòng đã nghĩ kỹ, nhưng đến lúc làm cũng không được tự nhiên cho lắm, cô nghĩ thật ra cô có thể chạy ra lu nước múc một gáo cũng xem như qua chuyện nhưng ngẫm lại sợ bị phát hiện. Cô nghiêng đầu nhìn nhìn Trường Sinh, nhắm mắt cắn răng, thầm nghĩ phải làm bằng bất cứ giá nào, coi như đây là bồi thường vì sự không hiểu biết trước đây của mình.
Giữa hai chân cô chợt có một dòng nước nóng hổi, từ sau khi năm tuổi, lần đầu tiên Hà Hoa tè ra quần.
Sau khi xong việc, Hà Hoa ngồi dậy, thấy Trường Sinh ngủ rất say, liền cố ý gây ra tiếng động rất lớn, cuốn chăn, ném gối, cuối cùng là đốt đèn sáng rực lên.
Hai ngày nay, Trường Sinh ngủ không sâu nên Hà Hoa lăn qua lăn lại như vậy đương nhiên hắn giật mình tỉnh giấc, mơ mơ màng màng trợn mắt nhìn. Đợi đến khi thích ứng được với ánh sáng trong phòng, vừa nhìn một cái đã thấy một tấm chăn ướt sũng Hà Hoa cố ý hong khô.
Lúc đầu hắn hơi sợ hãi, ánh mắt bất chợt mở lớn, giật mình nhìn mảng ướt sũng kia.
Xác nhận là Trường Sinh đã nhìn thấy và hiểu mọi chuyện, Hà Hoa liền cố ý vờ thẹn quá hóa giận, trừng mắt lên mắng: “Nhìn cái gì! Gặp ác mộng đái dầm thì có gì lạ chứ! Còn nhìn nữa ta móc hai mắt huynh ra!”
Trường Sinh không nhìn tấm đệm ướt đẫm nước tiểu kia nữa mà nhanh chóng liếc nhìn Hà Hoa, giống như thực sự sợ bị cô móc mắt, vội vã chui vào trong chăn.
Hà Hoa thấy Trường Sinh nghe lời chui vào trong chiếc túi ngủ kín mít không ló đầu ra, chợt có chút nghi ngờ, thầm nghĩ không biết chiêu này có dùng được hay không. Nếu không lại uổng phí sự hy sinh lớn lao của cô là một, lại còn làm bẩn giường chiếu chăn nệm sạch sẽ thế này nữa, những thứ này đều là của hồi môn của cô đấy.
Lại nói Trường Sinh chui vào trong chăn, hai mắt mở ra thật to, là vì cảnh tượng vừa nhìn thấy khiến hắn giật mình không thôi.
Hà Hoa đái dầm … Không phải chỉ có mình hắn tè ra quần, Hà Hoa cũng đái dầm, lại còn làm ướt một mảng lớn như vậy… Hắn xốc chăn lên, lén lút nhìn qua… ừ, một mảng thật là lớn luôn nha…
Trong lòng hắn đang âm thầm xúc động, đột nhiên trước mắt đen thui, có thứ gì đó đánh vào mặt, chợt nghe Hà Hoa thét chói tai mắng ầm lên: “Đồ lưu manh, nhìn cái gì mà nhìn! Chui vào chăn!”
Trường Sinh hoảng sợ, vội vàng ngoan ngoãn rụt cổ về.
Thì ra Hà Hoa đang thay quần, mới vừa cởi cái quần ướt đẫm nước tiểu ra, để lộ phần mông trơn láng, vừa ngước mắt lại thấy Trường Sinh lén lút n