
Tác giả: Mễ Mễ Lạp
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 134896
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/896 lượt.
Nam Trúc Du…
Tôi thò tay, kéo Nam Trúc Du ra phía sau lưng mình, không thể để cho Minh Đạo Liên bắt nạt anh ấy mãi như thế!
Minh Đạo Liên nhìn thấy hành động của tôi, cái cằm nhọn khẽ động đậy, khuôn mặt thản nhiên, không chút phản ứng.
“Ha ha, hai người còn chưa biết nhau sao? Để tôi giới thiệu nhé!”, Nam Trúc Du bước ra từ sau lưng tôi, mỉm cười để lộ hàm răng đều tăm tắp và trắng bóng , “Tiểu Vũ, đây là Minh Đạo Liên, cậu ấy thường xuyên giúp đỡ anh, là một chàng trai cực kì tốt bụng! Đạo Liên, đây là Lâm Xuân Vũ, cũng giống như cậu, cô ấy là một người tốt, rất thích giúp đỡ người khác!”
Nam Trúc Du à, xin hỏi trong thế giới của anh có ai là người xấu không hả?
Tôi thầm kêu trời, đúng là trên đời này chỉ có mỗi một mình anh chàng Nam Trúc Du này có suy nghĩ đơn giản đến thế, cứ tưởng rằng cái tên Minh Đạo Liên chết tiệt này là người tốt! Lại còn bảo mình giống anh ta nữa chứ, tôi có điên mới thèm giống như anh ta!
Hừ…hừ…hừ…
“Tiểu Vũ, Đạo Liên, hai người nhất định sẽ trở thành bạn tốt của nhau, cũng giống như tôi với hai người vậy!”, Nam Trúc Du hồn nhiên nói.
“Ai thèm làm bạn với cái gã đó?”, tôi không nhịn nổi nữa bèn lên tiếng.
“Nhạt nhẽo, ngu ngốc!”, tôi cứ tưởng rằng lời lẽ của mình đã đủ bất lịch sự lắm rồi, nào ngờ cái gã đó còn bất lịch sự hơn, dám gằn giọng nhả ra từng chữ đó nữa.
Cái tên khốn này!
“Minh Đạo Liên, cái tên…’
“Đạo Liên, sao cậu lại nói với Tiểu Vũ như vậy?”, tôi còn chưa kịp nổi trận lôi đình thì Nam Trúc Du đã tức giận lên tiếng trước. Trên khuôn mặt khôi ngô ấy hiện rõ sự bực tức, đôi mắt trong veo tức tối nhìn Minh Đạo Liên, “Tiểu Vũ là bạn thân của tôi đấy!”
Ha ha…bởi vì Nam Trúc Du một mực bênh vực tôi nên tôi cố tình tỏ vẻ đắc chí, như muốn nói với Minh Đạo Liên rằng: Nhìn đi, nhìn xem Nam Trúc Du đang bênh vực tôi kìa!
“Tiểu Vũ, em cũng đừng giận Minh Đạo Liên, cậu ấy mặc dù ăn nói bốp chát như vậy nhưng hoàn toàn không có ác ý gì đâu. Thực ra cậu ấy là người rất lương thiện và dịu dàng!”, Nam Trúc Du ngoảnh đầu lại nói với tôi.
Minh Đạo Liên là người rất lương thiện và dịu dàng ư?
Nếu như không phải vì vẻ mặt của Nam Trúc Du khi nói ra câu này hết sức chân thành thì tôi đã coi câu nói này là câu chuyện cười hay ho nhất thế kỉ để mà ôm bụng cười thật to rồi.
“Tiểu Vũ…”, Nam Trúc Du nắm lấy vạt áo của tôi, ánh mắt nhìn tôi đây hi vọng. Ai mà nhìn thấy ánh mắt anh ấy lúc này thì cho dù có là yêu cầu gì đi nữa cũng khó mà từ chối, “Em không giận Đạo Liên đúng không? Hai người đều là bạn tốt của anh, vì vậy anh hi vọng cả hai cũng có thể trở thành bạn tốt của nhau!”
Giọng nói ấy nhẹ nhàng và ngọt ngào như một cái kẹo bông lắc lư trước mặt tôi, khiến cho tôi ngoài việc gật đầu “Tôi muốn ăn” ra thì chẳng còn phản ứng nào khác cả.
Một chiếc kẹo bông đáng yêu, đẹp mắt, ngon miệng và ngọt ngào!
Nhưng giọng nói của Nam Trúc Du thậm chí còn ngọt hơn gấp ngàn, vạn lần chiếc kẹo bông.
“Ực…”, tôi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt từ trong miệng của mình, rồi sau đó bất giác gật đầu: “Được”
“Tuyệt quá Tiểu Vũ ạ!”, Nam Trúc Du nhìn tôi, ánh mắt quyến rũ, giọng nói hân hoan vang lên.
Dưới ánh mắt hi vọng của Nam Trúc Du, tôi đưa tay ra, biểu thị sự hữu hảo với Minh Đạo Liên trước. Thôi nào, chẳng qua cũng chỉ là một cái bắt tay thôi mà, có gì to tát đâu cơ chứ! Hơn nữa, nữ nhi không nên so đo với bọn tiểu nhân, tôi phải đại lượng với gã ta thôi!
Tôi ngẩng đâu, đưa tay phải ra trước mặt Minh Đạo Liên.
Minh Đạo Liên cúi đầu, nhìn xuống bàn tay của tôi.
Bầu không khí chợt lắng xuống.
Sau đó tôi nhìn thấy Minh Đạo Liên ngẩng đầu lên, ánh mắt thờ ơ lướt qua tay tôi, vụt qua người tôi rồi dừng lại trên người Nam Trúc Du.
Cái tên khốn này, hắn còn không thèm nể mặt tôi nữa!. Nhìn bàn tay phải đang giơ ra giữa không trung của mình, máu nóng bốc lên đầu tôi. Hừ, hôm nay có tôi ở đây, anh ta đừng hòng bắt nạt Nam Trúc Du!
Tôi mỉm cười, đưa tay phải về giữ chặt lấy Nam Trúc Du lúc ấy đang nhìn tôi với ánh mắt xin lỗi: “Trúc Dư à, thực ra em phải nói với anh điều này, câu lạc bộ hoàng tử ở bên dưới chính là của nhà em. Chẳng phải anh nói muốn xuống đó ngồi sao? Chúng ta cùng đi nhé!”
“Hả? Câu lạc bộ Hoàng từ là của nhà em à? Tiểu Vũ, em thật là giỏi quá!”, Nam Trúc Du nhìn tôi kinh ngạc.
Mặc dù không muốn ra điều này nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của anh dưới ánh đèn, tôi đột nhiên cảm thấy có chút tự hào về thân phận của mình.
“A, cái đó…cứ coi là như vậy đi…”
“Tiểu Vũ, em thật là giỏi! Nói như vậy…những món ăn ngon được phục vụ ở đây em đều đã nếm thử rồi?”, trên mặt của Nam Trúc Du đã hiện rõ nét vui mừng.
Những món ăn ở đó thực ra cũng rất bình thường mà…
Trúc Du đại nhân ơi, rốt cuộc anh nghèo tới mức nào hả? Ngoài cảm giác xót xa, tôi cũng cảm thấy có chút đắc chí. Cười thầm trong bụng, tôi không tin là cái anh chàng Nam Trúc Du này lại không ngoan ngoãn đi theo tôi! Minh Đạo Liên, anh đi chết đi!
“Nhưng mà Đạo Liên đang ở đây, chúng ta không…”
“Nam Trúc Du, Minh Đạo Liên là quý công t