
Tác giả: Mễ Mễ Lạp
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 134903
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/903 lượt.
nhiệm vụ làm thêm của anh ấy chính là…hẹn hò với tôi!”
“Anh…làm thuê…em…?”, Nam Trúc Du lắp bắp..
“Cô?”, Minh Đạo Liên lạnh lùng hỏi, khuôn mặt lạnh tanh lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối. Tôi có cảm giác sẽ có một chuyện gì đó đáng sợ sắp xảy ra.
“Cô muốn cướp với tôi sao?”, Minh Đạo Liên thản nhiên nhìn tôi, giọng nói lạnh như băng đá, “Cậu ta là của tôi rồi!”
Cái gì, Nam Trúc Du là của Minh Đạo Liên sao?
Một cảm giác kinh hoàng vụt qua, tôi ngây người ra rồi toàn thân như hóa đá.
“Cái gì là của anh? Anh ấy thiếu nợ của ngân hàng cơ mà!”, tôi ấp úng.
“Nhưng mà ngân hàng là do ai lập nên?”, Minh Đạo Liên nhìn tôi hỏi.
“Đương…đương nhiên là giám đốc ngân hàng rồi…”, tôi đáp, rõ ràng đó là sự thật, nhưng sao dưới ánh mắt của Minh Đạo Liên, tôi lại thấy thấp thỏm bất an thế nhỉ?
“Thế sao? Vậy thì thưa Lâm tiểu thư, chắc là cô không biết rồi, ngân hàng mà Nam Trúc Du đang thiếu nợ thật trùng hợp lại là của nhà tôi!”, Minh Đạo Liên lạnh lùng đáp.
“Cái gì??”, tôi kinh ngạc thốt lên.
Trời đất ơi, tại sao những chuyện kinh ngạc mà tôi gặp phải gần đây lại nhiều thế này?
Vol 4. Cạnh tranh giành cuộc hẹn cuối tuần
Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy?
Trong căn nhà gỗ nhỏ, dưới ánh sáng đèn màu lập lòe, trên nền nhà phủ đầy báo là ba người đang ngồi khoanh chân thành vòng tròn.
Một bầu không khí yên tĩnh
Tôi cứ đưa mắt nhìn sang Minh Đạo Liên đang nhắm mắt im lìm rồi lại quay sang nhìn Nam Trúc Du đang bối rối không biết phải làm sao với tôi và Minh Đạo Liên.
“Nam Trúc Du, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”, cuối cùng vẫn là tôi vì không chịu nổi nữa nên đành phải lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này.
“Chuyện này nói ra thì hơi ngại…”, khuôn mặt trắng nõn dần dần đỏ lên, Nam Trúc Du mỉm cười, nét mặt có vẻ ngại ngùng: “Một năm trước, bố mẹ anh vì đầu tư thất bại nên đã phải vay 5 triệu nhân dân tệ. Lúc đó chủ nợ đến tận nhà đòi nợ, anh bảo bố mẹ bỏ chạy theo cửa sau, còn mình thì ở lại ứng phó với chủ nợ. Vốn cứ nghĩ rằng mấy tên chủ nợ ấy không tìm thấy bố mẹ anh sẽ bỏ đi, nào ngờ bọn chúng lại khóa chặt cửa nhà anh lại, nói rằng nợ của bố mẹ con cái phải trả, ép anh phải trả hết món nợ. Đúng lúc đi vào đường cùng thì Đạo Liên đã cứu anh!”
“Thực ra lúc ấy, anh và Đạo Liên chẳng qua cũng chỉ là bạn cùng bàn mới quen chưa lâu, còn chưa trở thành bạn bè thân thiết, nhưng Minh Đạo Liên không nói thêm nửa lời đã rút 5 triệu nhân dân tệ từ ngân hàng của nhà mình đưa cho anh trả nợ”, Nam Trúc Du cảm động nhìn Minh Đạo Liên, “Vì vậy anh nhất định phải kiếm tiền để sớm trả lại cho Minh Đạo Liên, cố gắng không làm phiền đến cậu ấy nữa!”
Á, nếu nói như vậy thì chẳng nhẽ tôi đã hiểu nhầm Minh Đạo Liên thật rồi?
Ừm, mình phải làm một học sinh biết sai sẽ sửa mới được! Tôi nhìn Minh Đạo Liên đang ngồi bên cạnh bằng ánh mắt biết lỗi, đang định mở miệng xin lỗi thì tiếng của Nam Trúc Du lại vang lên bên tai.
“Không chỉ như vậy đâu!”, Nam Trúc Du tiếp tục nói: “Đạo Liên còn giới thiệu cho anh rất nhiều công việc làm theo ca có lương cao! Như lần trước, Đạo Liên đã giới thiệu anh đến chăm sóc 30 con chó cưng cho một bà già giàu có đặc biệt yêu thích chó, dẫn chúng đi dạo. Mặc dù có hơi mệt, hơn nữa trong lúc đi dạo không ít lần anh bị 30 con chó đó lôi ngã lăn quay ra đường, nhưng mà bù lại lương lại cao gấp 10 lần bình thường cơ đấy!”
Nam Trúc Du nhìn tôi, kể lại câu chuyện với vẻ mặt hết sức hoan hỉ và cảm kích đối với Minh Đạo Liên.
Xoẹt một tiếng, sợi dây thiện cảm với Minh Đạo Liên mới vừa nhú lên trong lòng tôi đã bị cắt đứt lìa.
Tôi đúng là con ngốc, lại đi nghĩ rằng Minh Đạo Liên là người tốt chứ! Nam Trúc Du lại còn ngốc hơn, mới nghe là đã biết Minh Đạo Liên đang bày trò chọc ghẹo anh ấy, thế mà vẫn còn cảm thấy cảm kích với người ta.
Rõ ràng là bị hành hạ đến thê thảm, thế mà vẫn mỉm cười cảm ơn người ta! Cái tên ngốc này, nếu như không có người ở bên cạnh giúp đỡ, chỉ e cuối cùng anh ta sẽ bị Minh Đạo Liên hành hạ cho không ra hình người mất!
Trong đầu tôi vụt hiện ra cảnh tượng Nam Trúc Du bị Minh Đạo Liên hành hạ thê thảm, sau đó, dòng máu nghĩa hiệp trong người tự dưng cuộn trào lên, tôi quyết tâm phải bảo vệ “ngọn cỏ” yếu ớt này!
“Nam Trúc Du, anh đừng vội vàng trả nợ, từ sau anh cũng đừng nhận lời Minh Đạo Liên làm những việc quái đản như dắt 30 con chó đi dạo nữa. Anh ta làm vậy là đang giày vò anh đấy anh có biết không?”, tôi lớn tiếng quát Nam Trúc Du.
“Minh Đạo Liên sao lại giày vò anh chứ? Cậu ấy đang giúp anh mà!”, Nam Trúc Du nhìn tôi, vội vàng giải thích. “Mặc dù những công việc cậu ấy giới thiệu cho anh có độ khó cao, nhưng mà mức lương được hưởng là xứng đáng mà! Hơn nữa anh chính là người đã nhờ cậu ấy giúp tìm những công việc có lương cao mà. Cậu ấy là vì anh mới phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi dò hỏi công việc cho anh mà!”
“Nam Trúc Du, anh là tên ngốc à? Cho dù có muốn kiếm tiền đi chăng nữa thì cũng phải biết giữ gìn sức khỏe chứ! Như là chuyện cuối tuần anh chạy đến bệnh viện để làm đối tượng thực tập cho 11