Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá !

Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá !

Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015

Lượt xem: 1341083

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1083 lượt.

ốt nghiệp Đại Học Quốc Phòng, tiền đồ rộng mở, sẽ không vì mấy chuyện cỏn con này mà mạo hiểm tương lai của chính mình, người này tôi đề bạt cất nhắc đi từ dưới lên, chuyện này tôi phải tự tay xử lý.”
Diệp Dĩ Trinh trầm ngâm một lát mới nói, “Chuyện không phải đơn giản đâu, nếu cơ quan điều tra mà không tra ra được thì không nói làm gì, nhưng nếu tra ra được cũng không phải chỉ một hai câu nói là có thể dàn xếp ổn thoả.”
Cố Hoài Ninh cười lạnh nhạt, hất cằm về phía phòng bệnh nói, “Bởi vậy mới phải đưa hai đại thần kia đến đây, mặt khác cũng nên phải tranh thủ nghỉ ngơi thả lỏng mấy ngày.”
“Chuyện này.. Lương Hoà có biết không?”






Các chiến hữu cũ gặp lại nhau nên không tránh được việc hàn huyên tâm sự dài lâu, nhưng vì sức khoẻ của Diệp Lão không cho phép nên bọn họ chỉ ngồi một hồi rồi đi. Trước khi về Cố Hoài Ninh vào gặp Diệp Lão, ông cụ cười cười, đôi mắt già nua nhìn chung quanh như muốn tìm kiếm, anh liền hiểu. Tuy rằng biết Diệp Lão là thất vọng, nhưng một bên là bậc cha chú, một bên là vợ mình, anh không biết nên cân nhắc bên nào cả. Không cân nhắc được thì đơn giản nhất liền chỉ có thể tuỳ cô, chuyện cô không muốn làm, anh cũng không muốn miễn cưỡng.
Cố lão gia sắc mặt kỳ lạ, lên xe không bao lâu nhịn không được lên tiếng:
“Hoài Ninh, con có biết về thân thế của vợ mình hay không?”
Vừa lái xe anh vừa thản nhiên trả lời, “Con không nghĩ nhiều như ba mẹ”
Ba anh nghe vậy thì mặt đen xì, chú Hai ngồi bên cạnh nhịn không được ngoảnh đầu sang chỗ khác cười, thằng nhóc này vẫn không quên “hận” cũ, có cơ hội là phản bác lại chuyện hai ông bà “bắt nạt” vợ nó.
Nhìn cô đứng trước gương ngắm trên nhìn dưới đắn đo xem nên mặc quần áo như thế nào, Cố Hoài Ninh bèn đặt tờ báo xuống bàn nói, “Để anh đi với em.”
Lương Hoà lắc lắc đầu, “Không cần đi cùng, mà cũng không cần đưa em đi, một mình em đi được rồi.”
Anh cười cười, “Một mình em đi làm sao được, ba ở nhà khách đơn vị, ai cho em tuỳ tiện đi vào đấy?”
Đôi mắt cô rũ xuống, “Kể cả như vậy cũng không cần anh đưa đi.” Còn chưa dứt lời thắt lưng đã bị anh nhẹ nhàng ôm lấy, cô chỉ cần hơi nghiêng mí mắt đã có thể nhìn thấy nửa bên khuôn mặt tuấn tú của anh. Lương Hoà giơ tay lên, do dự một chút rồi lướt qua cằm đặt tay lên bờ vai anh, “Chắc là ba có chuyện muốn nói riêng với em, để anh đi cùng chẳng hoá ra là em nhát gan quá sao.” Cho dù là cô cũng hơi nhát gan thật.
Anh cảm thấy buồn cười nhưng cũng không kèo nài thêm nữa, đành để lái xe Trương đưa cô đi.
Xe dừng trước cửa nhà khách, bây giờ là vào giờ huấn luyện buổi chiều, trong doanh trại không có mấy người đi lại, không sợ ai nhìn ngắm, Lương Hoà ung dung tự nhiên cúi đầu đi vào trong, bỗng nhiên có một đôi giày da màu đen đập vào tầm mắt, cô giật mình dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn.
Tưởng ai, hoá ra là Tham mưu trưởng Triệu Kiền Hoà. Lương Hoà thở ra nhẹ nhõm, động tác của cô khiến Triệu Kiền Hoà phải bật cười.
“Đến gặp bác Cố phải không?”
Lương Hoà gật gật đầu. Triệu Kiền Hoà giơ tay nhìn đồng hồ nói, “Anh đang có việc, không đi cùng em được, anh đi trước nhé!”
Nói xong anh vội vàng nhanh chóng đi ra ngoài, Lương Hoà đứng im tại chỗ buồn bực, bận gì mà bận đến mức không thể nói thêm được vài câu?
Phòng của Cố lão gia ở phía cuối hành lang, cửa hờ khép. Lương Hoà hít sâu một hơi, gõ nhẹ vài cái lên cửa cũng không thấy ai trả lời, do dự một lát cô đẩy cửa ra nhẹ nhàng đi vào trong.
Cố lão gia đang gọi điện thoại, thấy cô vào ông hơi gật đầu. Lương Hoà ngồi xuống trên ghế, ánh mắt nhìn quanh một lượt, trong phòng ngoài cô ra thì không có khách nào. Ngẩng đầu nhìn biểu tình nghiêm túc trên gương mặt của ông, lòng cô nảy lên cảm giác khẩn trương. Người ở đầu dây bên kia nói rất nhiều, ông có vẻ không kiên nhẫn, ngón tay gõ từng nhịp trên mặt bàn đá cẩm thạch, lông mày chau lại.
“Thôi thôi, có giỏi thì tự đi khuyên con mình ấy, đừng có nói với tôi.”
Câu này khiến cho Lương Hoà chột dạ. Chẳng lẽ người gọi điện là Lý Uyển?
Không biết người bên kia lại nói gì đó, ông nhoẻn miệng nở nụ cười, “Làm sao tôi khuyên được. Bọn nó đứa nào đứa nấy tính tình đều cứng rắn như nhau, theo tôi thì mặc kệ chúng nó, muốn làm gì thì làm.” Dừng một lát, ông nói thêm, “Thôi nhé, tôi cúp máy đây.”
Nói xong ông dứt khoát cúp điện thoại. Lương Hoà chưa kịp dời mắt đi chỗ khác đã bị ông bắt gặp, nhìn thấy đôi mắt chăm chú như đang suy nghĩ của cô ông cười nói: “Đừng lo, là ba của Kiền Hoà đấy mà.”
Thì ra là vậy. Lương Hoà nhịn không được muốn thở ra nhẹ nhõm, nhưng ý thức được ông vẫn đang nhìn mình nên đành nén lại.
Cố lão gia làm như không thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, thong thả ngồi xuống ghế, bưng chén trà lên nhấm nháp một ngụm nhỏ rồi mới chậm rãi nói, “Hai đứa đến đây cũng nhiều ngày rồi mà không gọi về nhà, làm cho mẹ cứ sốt ruột lo lắng mãi. Thế nào, đã thích nghi được chưa?”
Lương Hoà cúi đầu, “Cũng tạm ổn rồi ạ.” Qua mấy hôm đầu mơ mơ màng màng, gần đây quả thật cũng trở nên tốt hơn


Polaroid