
Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu
Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015
Lượt xem: 1341075
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1075 lượt.
ó vẻ suy nghĩ liền hỏi,“Có chuyện gì sao?”
Diệp Vận Đồng cười lắc đầu, “Dì không có ấn tượng gì về mẹ mình cả, mấy hôm nay cứ xem đi xem lại ảnh của bà, bây giờ nhìn cháu, quả thật là hai người rất giống nhau.”
Câu này Lương Hoà từng được nghe rất nhiều người nói, bởi vì khi còn trẻ bà ngoại rất đẹp, cho nên khi được khen giống bà thì cô rất vui vẻ, nhưng hiện tại nghe một người con gái khác của bà nói như vậy, cô lại có cảm giác rất phức tạp.
“Dì đã từng nói dì hận bà ấy đúng không? Tuy rằng thời gian lâu rồi, tuy rằng bao nhiêu năm qua đi cảm giác đó cũng đã phai nhạt đi rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn còn có những vương vấn, không tránh được.” Chị ngừng một chút rồi nói tiếp, “Trước đây mỗi khi rảnh rỗi, ông vẫn nói với dì về bà. Ông nói, khi đó không phải bà cố ý muốn bỏ dì ở lại, mà là do ông khẩn cầu bà, khẩn cầu để lại một đứa con gái cho ông, cho nên bà mới không đưa dì đi.”
Sự khốn khổ của kẻ tù tội
Vào lúc mộtmộth đêm dưới lầu vang lên tiếng dừng xe quen thuộc, Lương Hoà ngồi trên ghế sô pha im lặng lắng nghe từng tiếng động vọng lên. Sau đó qua thêm một lát, ngoài cửa có tiếng mở khoá, cô buông gối ôm xuống nhìn ra, vừa vặn nhìn thấy nửa khuôn mặt nghiêng một bên của anh. Anh xoay người lại, Lương Hoà không kịp phản ứng tránh đi, hai người nhìn thấy nhau.
“Vẫn chưa ngủ sao?” Cố Hoài Ninh hơi nhíu mày, thay giày bước vào phòng khách.
Lương Hoà định trả lời, bỗng nhiên ngửi được hơi rượu toả ra từ người anh, liền hỏi, “Anh uống rượu à?”
“Ừ.” Cố Hoài Ninh ngồi phịch xuống ghế, tay xoa xoa đầu lông mày, ánh đèn trên tường hắt xuống mờ mờ, nhưng vẫn không che được vẻ mệt mỏi toát ra từ trong đôi mắt anh.
Lương Hoà lại thở dài, lẳng lặng nấu mấy món, xong xuôi bày hết lên bàn. Lúc này có tiếng chuông cửa vang lên, cô chậm rãi đi ra mở cửa, người đứng bên ngoài khiến cô lắp bắp kinh ngạc, một lát sau mới nhớ tới việc mở rộng cửa mời ông vào nhà.
“Dậy sớm thế con? Ba cứ tưởng phải đánh thức hai đứa chứ.” Giọng ba chồng cô sang sảng hùng hồn.
Lương Hoà thoáng đỏ mặt, “Ba đến sớm thế chắc chưa ăn gì phải không? Con vừa làm một ít điểm tâm, ba nếm thử xem nhé.” Ông cụ có lẽ đã quen tay nghề nấu nướng của Thím Trương, giờ ăn mấy món cô làm không biết có được hay không.
Nhưng ông lại không thèm quan tâm tới mấy chuyện đó, nhìn nhìn mấy món ăn trên bàn, gật gật đầu.
Lúc Cố Hoài Ninh thức dậy ra đi ngoài, thấy ba mình đã ngồi sẵn trên bàn ăn thì nhướn mày, anh rửa mặt làm vệ sinh một cách nhanh chóng rồi cũng ngồi xuống ăn sáng. Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, Lương Hoà vô tình ngồi ở giữa, cô e rằng mình có lẽ sẽ ăn mà không tiêu được.
Trong lúc Lương Hoà dọn dẹp rửa bát trong bếp, Cố Hoài Ninh lấy mấy viên thuốc ra uống, ba anh nhìn thấy vậy thì lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý.
“Hôm qua uống nhiều lắm à?”
Anh thản nhiên trả lời, “Có việc nhờ người ta giúp mà, không thể không uống, ai bảo ba không chịu ra mặt.”
Mặt ông đen lại, “Ba định ngày kia về, mẹ con bảo sắp hết năm rồi, hai đứa có ý định gì không?”
Cố Hoài Ninh cười nhẹ, hoá ra hôm nay ông đến sớm như vậy là vì chuyện này, anh lại uống thêm một ngụm nước, nói bình tĩnh, “Chú Trương vừa mới qua đời không lâu, con không thể để hai mẹ con cô ấy đón năm mới một mình.”
Có nghĩa là hai vợ chồng sẽ không về. Ông không nói gì, chòm râu thoáng giật giật, giống như đang nén cười. Thằng nhóc đưa ra lí do rất hợp lí, hợp lí đến mức ông muốn phản đối cũng không phản đối được. Quả thật là đơn vị và cơ quan luôn quan tâm đến di chúc của những cán bộ công tác lâu năm, nhưng vào ngày lễ tết sẽ có bạn bè đoàn thể đến an ủi thăm hỏi, cho dù vắng Cố Hoài Ninh thì cũng không sao cả. Có điều đây lại là chuyện của lão Trương, ông không có cách nào phản đối.
Ông hừ một tiếng, “Mấy năm rồi, Hoài Thanh Hoài Việt không về nhà, bây giờ cả con cũng không chịu về, mẹ con phải làm sao.”
“Chẳng phải bao năm qua ba mẹ đều quen rồi còn gì.” Cố Hoài Ninh chậm rì rì nói, tầm mắt anh dừng lại trên người Lương Hoà, lúc này cô đang lúi húi lau chùi bàn bếp, dáng vẻ chăm chú khiến anh nhìn không chớp mắt.
Cố Trường Chí nhìn theo ánh mắt của anh, ông liền hiểu ngay, “Ba biết con không thích chuyện trước đây mẹ con làm với Lương Hoà, mặc dù bà ấy có hơi quá, nhưng mà cũng là muốn tốt cho vợ chồng con thôi. Chuyện này không tuỳ hứng được, vẫn phải trở về nhà ăn Tết.”
Cố Hoài Ninh cười cười, thản nhiên nói “Con biết rồi”, xem như câu trả lời.
Anh thấy ở lại đây cũng không có gì là không tốt, ít ra là cô không cần phải về ứng phó với nhiều người như vậy, quan tâm tới nhiều việc như vậy. Bóng dáng im lặng bận rộn ở trong phòng bếp kia chỉ một mình anh nhìn ngắm là đủ rồi, không cần lại đưa về nhà để bao nhiêu người đánh giá kiểm nghiệm.
Chờ tới khi Lương Hoà dọn dẹp xong xuôi đi từ trong bếp ra hai cha con đã kết thúc câu chuyện, ông đang mặc áo khoác chuẩn bị ra về, trước khi đi còn nói một câu đầy ẩn ý, “Lần này lại về mà không giải quyết được việc gì cả, mấy chỉ ti