
Tác giả: Tứ Nguyệt
Ngày cập nhật: 03:28 22/12/2015
Lượt xem: 134554
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/554 lượt.
Mở đầu
Thời gian trà chiều luôn là lúc thích hợp để các cô gái tụ tập tám chuyện.
Diêu Khả Na vốn là trốn việc nửa ngày, nghĩ đến nơi này có thể nghỉ ngơi, nhưng không ngờ tới đây vẫn không tránh khỏi nghe được chuyện liên quan đến người đàn ông kia.
Cô thật sự không muốn nghe nhưng rất khó, bởi vì đám con gái tám chuyện đó ngồi ngay sau lưng cô
“Nghe nói anh ta là người đàn ông đào hoa không tả nổi, chỉ cần anh vừa xuất hiện, sẽ có nhiều cô gái không tự chủ được bị anh hấp dẫn”
Nhóm bà tám nghe được tiếng than thở đều dừng lại mấy giây, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bốn phía.
“Các cô có nghe thấy tiếng gì không?”
“Không có!”
Xác định là mình nghe nhầm, mọi người lại tiếp tục tám chuyện.
“Đúng vậy! Nhưng mà mình đã nhìn thấy anh ta một lần từ xa đó!”
“Anh ta rốt cuộc có dáng dấp như thế nào?”
“Dáng dấp của anh ta….”
Chỉ thấy một đống con gái đầu đều nghiêng về phía cô gái mới vừa nói, cơ hồ muốn tựa vào nhau.
Cái đầu nhỏ của Khả Na cũng lui về phía sau, rõ ràng là muốn nghe lén.
Mặc dù cô không nghe thấy nhưng chỉ nghĩ cũng biết họ đang nói cái gì rồi, nhất định là nói anh đẹp trai, đẹp trai lại đẹp trai….
Thế nào đều nói con gái là mầm tai hoạ? Khả Na cảm thấy đàn ông cũng không kém, không nhất định là vẻ bề ngoài, cũng có thể có những thứ khác khiến các cô gái không cách nào tự kiềm chế, tiếp theo sẽ khiến con gái tranh cãi cùng chiến tranh.
Không phải phim truyền hình thường diễn như vậy sao? Hai cô gái vì tranh đoạt một người đàn ông mà sát hại đối phương. Mà người đàn ông trong miệng các cô cũng như vậy.
“Mình mới biết thì ra anh ta thật là có duyên đào hoa.” Một cô gái chậm rãi nói.
“Thật không? Tại sao?”
“Bởi vì….”
Lời mới nói chưa được một nữa, Khả Na đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác rất quen thuộc.
Điều này đại biểu người kia xuất hiện.
Khả Na ngừng thở, chậm rãi nhìn về phía cửa quán cà phê, một người đàn ông mặc tây trang màu trắng mang bao tay trắng mở cánh cửa ra, nhìn giống như khi vương tử sắp xuất hiện phải có người mở đường trước.
Có cần khoa trương như vậy không, sợ rằng chỉ có một người như vậy thôi.
Quả nhiên, một người cao lớn xuất hiện ở cửa, giống như quân vương cao cao tại thượng giá lâm, gương mặt tuấn mỹ lại quý khí mười phần không thay đổi như đang tìm thứ gì.
Tất cả các cô gái trong quán cà phê đều rướn cổ lên muốn hấp dẫn sự chú ý của vương tử, lại có bóng dáng nho nhỏ lặng lẽ chui xuống dưới bàn.
“Xác định là chỗ này?” Thanh âm chững chạc lại mang một chút uy nghiêm của người đàn ông làm cho người ta có cám giác không sợ mà phục, khiến người nghe không nhịn được phải quỳ xuống cúng bái.
“Đúng vậy, thiếu gia, chính Diêu quản gia nói.” Người làm cung kính trả lời.
Cái gì? Cư nhiên gọi điện cho ông nội? Không thể nào?
Ông nội cùng ông chủ vui vẻ đi đến đại lục chơi, bọn họ bảo không có chuyện quan trọng, không nên tuỳ tiện gọi điện quốc tế, mặc dù từ Đài Loan gọi đến đại lục so với gọi điện tới các nước bên cạnh có vẻ tiện nghi hơn, mà tiền đối với người đàn ông kia mà nói cũng không phải là vấn đề.
“Nhưng tôi…” Lời vừa nói chợt ngừng, vương tử đã thấy cô gái trốn dưới gầm bàn kia.
Tròng mắt đen của anh lạnh lẽo, hơi tức giận bước đến góc quán cà phê, rốt cuộc đi tới trước, anh tự tay đẩy bàn ra, kéo ra một cô gái mới cắt tóc.
“Đây là kiểu tóc gì?” Vương tử như nhìn thấy quỷ, lông mày anh tuấn nhăn chặt.
Khả Na vội vàng đưa tay ôm đầu, không phục nói: “Anh không hiểu, đây là kiểu tóc hiện tại lưu hành nhất.”
“Vậy sao?” Vương tử rất muồn cười to lên.
Dám cười thử xem.
Khả Na bị anh kéo đến giữa không trung, hai chân phải dùng mũi chân nhón hết sức mới mới có thể miễn cưỡng đứng vững, xem ra bộ dáng rất buồn cười, mặc dù như thế cô vẫn như cũ hung hăng nhìn chằm chằm anh.
Người đàn ông này mặc dù nhìn hào hoa phong nhã, lịch sự nho nhã, cũng rất cậy mạnh, toàn thân Khả Na toàn vết bầm là bằng chứng tốt nhất cho việc thường bị anh chộp tới bắt đi.
May là anh kịp thời thu hồi vẻ mặt muốn cười, thay vào đó là vẻ mặt mất hứng.
“Chẳng lẽ em không biết giờ anh tan sở sao?”
“Biết.”
“Vậy tại sao anh về đến nhà mà không thấy em?”
Khả Na nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hút khí thật mạnh, hiểu mình lại lần nữa vì người đàn ông này trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Người đàn ông này thích nói ra những lời khiến người ta hiểu lầm, thậm chí có lúc cô cảm thấy anh cố ý.
“Em không nhớ rõ có đồng ý với anh buổi tối làm cái gì!”
“Làm sao có thể? Anh nhớ rõ anh đã nói với em buổi tối tan việc phải chờ anh, em chẳng những không đợi anh, còn chạy trước, khiến anh phải tìm khắp nơi đến nỗi gọi điện cho ông nội sao?”
“Em không vui khi anh tìm em như vậy.” Khả Na như cũ bày ra mặt thối, vì cô nhìn thấy cô gái bên cạnh cô bắt đầu bắn ra làn sóng điện ghen tỵ rồi.
Cô biết tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, trông mặt mà bắt hình dong cho tới nay vẫn là thiên tính của con người, cũng là một thói hư tật xấu, nhất là bề ngoài cô tuyệt không thu hút co