
Tác giả: Đường Mã
Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015
Lượt xem: 134529
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/529 lượt.
ng ta cũng không được sao?” Hắn nói ra có chút uất ức.
“Không phải.” Thẩm Thiên Vi sờ mũi một cái, chỉ là lo lắng hắn sau này hỏi đến, cô rốt cuộc nên nói sao đây.
Sau một lúc lâu, lại là một trận trầm mặc, Thẩm Thiên Vi trầm ngâm suy nghĩ, không phát hiện mình chằm chằm nhìn hắn quá mức. Sau đó một vấn đề được chôn sâu trong nột tâm thật lâu mới từ bên môi cô chậm rãi phát ra: “Thiên Dục, mấy năm nay ở nước Mỹ, em có khỏe không?”
“Rất khỏe.”
Rất khỏe sao... Vậy thì tốt! Chỉ cần hắn tốt, cô liền cảm thấy cái gì cũng tốt.
Hốc mắt của Thẩm Thiên Vi hơi nóng, cô đột nhiên đứng dậy, nếu như ở trước mặt hắn khóc lên, vậy thì quá khó coi. Trong lòng có chút khó chịu liền xoay mình, lời nói của cô có chút không mạch lạc: “Chị, chị ngày mai còn phải đi làm, chị đi ngủ trước! Đúng rồi, em cũng nên sớm nghỉ ngơi, ngủ ngon.” Thẩm Thiên Vi không nghe Thẩm Thiên Dục trả lời đã vội vàng lên lầu, biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Phòng khách tĩnh lặng, chỉ còn lại một mình Thẩm Thiên Dục, ngón tay thon dài, trắng nõn xẹt qua thân ly, một nụ cười nhẹ nhàng chậm rãi từ môi hắn dâng lên, tròng mắt đen cụp xuống, không thấy rõ sự thâm thúy cất giấu trong đáy mắt.
Hắn dùng giọng nói mê hoặc, nhẹ giọng hướng về phía cô biến mất mà nói: “Ngủ ngon, Vi Vi.”
Nhà trẻ Thanh Đằng, giờ tan học là lúc người đông như nước thủy triều dâng.
Tất cả giáo viên đều đứng trước cửa lớn của nhà trẻ, trông chừng những đứa học trò nhỏ chờ người thân chúng tới đón. Những đứa trẻ kêu líu ríu, đùa giỡn, làm cho tất cả giáo viên đều luống cuống tay chân.
Đúng lúc này, một chiếc xe Porsche carreragt đột nhiên từ đầu hẻm chạy vào, dừng lại ở ven đường cách nhà trẻ không xa đưa tới không ít sự chú ý. Các bạn nhỏ cũng tò mò chỉ vào thứ phát ra âm thanh.
Thẩm Thiên Vi không tự chủ được nhìn theo, đồng thời nghe một cô giáo ở bên cạnh than thở: “Không phải là người thân của đứa nhỏ nào chứ? Chỉ là trong trường chúng ta không có nhà nào tới đón con bằng cách gây chú ý thế này...”
Cô giáo Từ vừa mới tốt nghiệp đại học còn có chút trẻ con mơ mộng: “Tốt nhất là chú của một đứa nhỏ trong lớp mình, chú nhỏ nha...Nhất định là một người đàn ông độc thân hoàng kim nha!”
Mọi người rối rít suy đoán khiến Thẩm Thiên Vi lắc đầu, nở nụ cười. Cô mới đưa một đứa nhỏ giao cho người thân của nó, sau đó liền nghe cô giáo Từ nhỏ giọng kêu: “Woa! Xuất hiện, quả nhiên là người đàn ông độc thân hoàng kim, thật trẻ tuổi, rất đẹp trai đó!”
Thẩm Thiên Vi đưa tay sửa sang lại một ít tóc rơi ra, không chút để ý ngước nhìn về phía đó. Một bóng dáng cao to mạnh mẽ rắn rỏi đang đứng cạnh xe. Cô đột nhiên mất hồn.
Người kia mặc một cái áo màu xanh da trời, bên ngoài khoác một áo vest màu xám tro nhạt, hắn mặc một cái quần jean đơn giản mà xa xỉ, phong cách tùy hứng lại mê người một cách khác thường.
Hắn đứng bên cạnh xe, cách một đoạn lộ ra nụ cười dịu dàng với cô, tròng mắt đen tĩnh mịch nhẹ nhàng cong lên.
Thì ra là, là người cô quen, Thẩm Thiên Dục.
Hắn cũng không có tới gần, chỉ là ở xa xa nhìn bọn họ đem mấy đứa trẻ từng bước từng bước giao cho người thân của chúng. Vào lúc mọi chuyện kết thúc, hắn mới cất bước từ từ đi về phía cô. Mặt Thẩm Thiên Vi không khỏi đỏ ửng, cô lên tiếng: “Thiên Dục, tại sao em lại tới đây?”
Thẩm Thiên Dục còn chưa lên tiếng, mấy giáo viên giao phó bọn trẻ xong liền rối rít xông tới, cô giáo Từ lập tức ám muội nói: “Này này, cô giáo Thẩm, thì ra là tới tìm cậu! Không phải là bạn trai chứ?”
Cô giáo Trữ cố làm ra vẻ an ủi: “Cô giáo Thẩm nhiều năm qua vẫn một thân một mình, chưa từng hẹn hò với ai, mình thiếu chút nữa còn cho là cô ấy không có hứng thú với đàn ông! Thì ra là... Cất giấu một người đàn ông kim cương nha.”
“Mùi vị thế nào?” Nhà hàng Pháp tràn ngập không khí lãng mạn, Thẩm Thiên Dục nhấp nhẹ rượu đỏ trong ly, tươi cười hỏi thăm Thẩm Thiên Vi ngồi đối diện.
“Rất ngon.” Nghe hắn hỏi thăm, cô nhẹ ngẩng đầu lên, mỉm cười, buông xuống dao nĩa trong tay, cô không nhịn được hỏi: “Tại sao đột nhiên lại tìm chị đi ăn tối, có chuyện gì sao?”
Thẩm Thiên Dục nghe vậy, gương mặt tuấn tú của hắn dường như rất đau khổ: “Không có chuyện gì thì không thể tìm chị ăn bữa tối sao? Kể từ sau khi em về nước, đã gần một tháng không gặp chị! Em nhớ chị gái của mình, chị làm việc vất vả đến mức quên về nhà, chỉ là ăn bữa tối... Cũng cần phải có lý do sao?”
“Đúng là không cần.” Thẩm Thiên Vi bật cười, trong lòng dấy lên một cảm xúc ấm áp, gần như khiến cô không kịp phản ứng.
Trong nháy mắt đó, cô dường như lừa gạt chính mình, Thẩm Thiên Dục trước mặt vẫn là Thiên Dục của cô ngày nào. Vẻ mặt của hắn giống như hắn chưa bao giờ mất đi trí nhớ, chưa bao giờ quên cô... Đúng vậy, hắn cũng không biết, trước kia hắn thường dùng giọng điệu này làm nũng với cô. Bảy năm rồi, cô không nghe thấy giọng điệu này đã được bảy năm.
“Đúng rồi!” Ngón tay thon dài của hắn khẽ chọt ly rượu đỏ, môi mỏng khẽ nhếch, “Công việc vất vả như vậy sao?