
Tác giả: Đường Mã
Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015
Lượt xem: 134537
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/537 lượt.
ờ không phải là lúc nghĩ tới vấn đề rối rắm này.
Một hồi lâu sau, cô nheo mắt lại, hít thở sâu một hơi rồi nói: “Thẩm Thiên Dục, cho mẹ một lý do, mẹ liền bỏ qua cho con.”
Đứa bé cũng chính là Thẩm Thiên Dục, từ dưới đất đứng lên, duỗi lưng một cái: “Nào có lý do gì? Muốn làm thì làm thôi.”
“Quả nhiên là con!” Chất vấn lâu như thế, cái thằng nhóc này cũng không nói ra đáp án, hiện tại lại thẳng thắn một cách không cần thiết, làm trò quỷ gì đây? An Vịnh Tâm ôm bả vai Thẩm Thiên Dục lén lút nhỏ giọng hỏi “Muốn làm trò quỷ gì thì làm đi, cho tới bây giờ con sẽ không làm chuyện không có lợi ích! Trò đùa dai này sẽ lãng phí quá nhiều thời gian của con, con luôn ghét như vậy mà. Nói, có âm mưu gì?”
Thẩm Thiên Dục nhíu mày liếc xéo An Vịnh Tâm: “Mẹ, nam nữ thụ thụ bất thân, mẹ có thể buông con ra không?”
Hắn lại dám nói nam nữ thụ thụ bất thân với cô sao. Người nữ là mẹ của hắn nha! Lại nói, hắn là một đứa trẻ tám tuổi hiểu cái gì là chuyện nam nữ chứ!
“Nói mau, nếu không con đừng mơ tưởng có thể gặp lại Minh Ít Liêm!” An Vịnh Tâm dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, có thể huấn luyện đứa con trai nhỏ của cô đem kho tư liệu nhà người ta ra giải trí, trừ chồng của Hoắc Vân Khê ra thì còn ai nữa. Người đó được giới hacker xưng là “Tôn Vương”. Chính là gã đàn ông tên Minh Ít Liêm ngoài đời thực, tuyệt đối không có người thứ hai!
Nghiệt duyên, nghiệt duyên! Cô không nên cho con trai mình cùng đám người thông minh đến cực kỳ quái dị kia qua lại với nhau!
“A, mẹ, mẹ không biết trên thế giới này có cái gọi là máy vi tính với điện thoại sao?” Thẩm Thiên Dục rất khờ dại đáp lại.
“Con...”
Lời nói của An Vịnh Tâm còn chưa bật ra, Thẩm Thiên Dục nghiêng mắt nhìn thấy cái gì đó ở ngoài cửa, vẻ mặt đột nhiên thay đổi 180 độ, gương mặt tuấn tú xinh đẹp tràn đầy áy náy nói: “Mẹ, con sau này sẽ không dám nữa, mẹ đừng đánh con có được không?”
An Vịnh Tâm kinh ngạc cúi đầu nhìn con trai mình.
“Mẹ?” Làm gì dùng từ này gọi cô, hơn nữa, cô nói đánh hắn bao giờ chứ?
“Mẹ! Một tiếng kêu gấp gáp vang lên, một bóng dáng mảnh khảnh vọt vào phòng. Đứa bé trong ngực An Vịnh Tâm đột nhiên biến mất. Hắn chạy đến phía sau bóng dáng mảnh khảnh kia nhanh tới mức cô còn không kịp phản ứng.
“A, Vi Vi, con đã về rồi sao?”
“Mẹ, mẹ đừng đánh Thiên Dục có được không? Hắn phạm sai lầm sẽ sửa, thật đó!” Người vọt vào phòng chính là khắc tinh mà Thẩm Tư Kiều đã nói: con gái của bọn họ Thẩm Thiên Vi. An Vịnh Tâm nhìn đứa con gái xinh đẹp như búp bê, khuôn mặt nhỏ nhắn phía trên tràn đầy sự thiên vị...
Sai lầm rồi, sai lầm rồi, không phải khắc tinh, hoàn toàn là cứu tinh!
Từ nhỏ đến lớn, bất luận là thằng nhóc đó phạm vào lỗi gì, chỉ cần có Vi Vi ở đây, toàn bộ cũng sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Hơn nữa cái thằng nhóc này rất nhanh chóng hiểu được đạo lí đó, hắn liền biết lợi dụng “chị gái” mình... Nói tóm lại, cô hiện tại là không có biện pháp động vào thằng nhãi này.
“Vi Vi, con không phải là muốn thiên vị hắn chứ, như vậy sẽ làm hư hắn đó.” Thật ra điều An Vịnh Tâm muốn nói là... Con gái à, sao con không thấy được diện mạo thật sự của Hỗn Thế Ma Vương chứ!
Cái tên Hỗn Thế Ma Vương ở phía sau Thẩm Thiên Vi nở nụ cười hài lòng, hơn nữa hắn còn nắm thật chặt vạt áo của chị gái, bày ra một bộ dạng run sợ.
“Không đâu mẹ!” Thẩm Thiên Vi lúc này đã mười hai tuổi, cô đã có bộ dáng nhu mì yếu ớt động lòng người làm cho người ta cảm thấy thương tiếc “Thiên Dục rất nghe lời mà, hắn nhất định không phải cố ý gây họa, phải không Thiên Dục?” Thẩm Thiên Vi đột nhiên xoay người, cưng chiều dịu dàng hỏi Thẩm Thiên Dục đang đứng phía sau.
Thẩm Thiên Dục thu lại nụ cười trong nháy mắt, hắn ôm sát người Thẩm Thiên Vi, làm nũng nói “Vâng.”
Thẩm Thiên Vi xoay người lại nhìn An Vịnh Tâm cười nói: “Mẹ, con nói đúng không? Con biết ngay là Thiên Dục nhất định không phải cố ý gây chuyện.”
“Ừ, ngoan, vậy chị làm điểm tâm cho em ăn có được không?” Thẩm Thiên Vi xoa xoa mái tóc đen bóng của hắn, cưng chiều hỏi.
“Vâng, em muốn ăn cây xoài ngàn tầng.” Đầu nhỏ đặt tại vai cô khẽ nói.
“Không thành vấn đề, vậy em ra sân sau chờ chị, rất nhanh sẽ có thôi.” Thẩm Thiên Vi xoay người đi ra cửa, bỗng nhiên, cô dừng bước chân, quay đầu lại vui vẻ nói “Thiên Dục, hôm nay trường học tuyển thẳng trong nước có cuộc thi, chị làm bài rất tốt!”
Nửa tháng trước, trường học tuyển thẳng trong nước tổ chức cuộc thi, cô lại bị viêm phổi cấp tính tạo thành sốt cao phải nhập viện tròn một tuần lễ mới khỏi hẳn. Nhưng cô không ngờ mình lại may mắn như thế, cuộc thi xảy ra chút vấn đề kéo dài sang tuần sau vừa vặn để cho cô tham gia! Nếu không, cô có thể sẽ phải đổi sang trường khác, tách khỏi Thẩm Thiên Dục, không thể tiếp tục chăm sóc hắn, cùng hắn đi học và tan trường... Cuộc thi vừa kết thúc, cô liền muốn đem tin tức tốt này nói cho hắn biết.
“Có thật không? Vi Vi thật lợi hại!” Hắn cười vui vẻ với cô.
“Quan trọng nhất là không cần phải rời xa