XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh

Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh

Tác giả: Đường Mã

Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015

Lượt xem: 134544

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/544 lượt.

iệt!” An Vịnh Tâm cố ý thêm dầu vào lửa.
“Trời!” Thẩm Thiên Vi mặt như đưa đám liền đứng dậy chạy lên lầu “Con không muốn làm theo những gì mẹ nói”.
Bà thật đúng là “Nhọc lòng” rồi!
“Cám ơn sự quan tâm của mẹ.” Thẩm Thiên Dục nhíu mày cười đến vô cùng rạng rỡ như gió xuân.
Hắn cất bước lên lầu đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu lại nở nụ cười. Đây là nụ cười quen thuộc của Thẩm Thiên Dục, nó gần như xen lẫn một chút sự không bình thường cùng hơi thở tà nịnh: “Mẹ, chuyện không tới phút cuối cùng thì không nên kết luận sớm như thế thì tốt hơn nếu không... Mẹ suy nghĩ nhiều như thế nếp nhăn sẽ nhiều hơn một đống đấy!”
Khi bóng lưng cao to biến mất, An Vịnh Tâm mới gìm chặt bàn tay, phát ra một tiếng bạo rống, bà không thể tưởng tượng nổi mà nói với Thẩm Tư Kiều: “Nó nói cái gì! Nếp nhăn sao?”
Thẩm Tư Kiều cảnh cáo mình không nên cười ra tiếng nhưng vẫn không nhịn được, nụ cười tràn ra: “Cái này...”
“Ô ô, anh cũng ghét bỏ em phải không? Chờ em già rồi trở nên xấu xí anh sẽ vứt bỏ em phải không?” An Vịnh Tâm bực tức lấy ngón tay dài đâm vào lồng ngực kiên cố của hắn làm ra vẻ là một oán phụ vô cùng đáng thương “Ô ô, Thẩm Tư Kiều, em không nghĩ tới anh lại không có lương tâm như vậy... Em thật sự là nhìn lầm anh rồi!”
“Vịnh Tâm!” Thẩm Tư Kiều vừa nguyền rủa đứa con trai của mình vừa an ủi vợ “Bất luận là lúc nào ở trong mắt anh, em đều là đẹp nhất.”
“Ô ô, Anh lừa em! Anh với con trai đều là tên khốn khiếp, bắt nạt em!”
“... Vịnh Tâm.”
“Em mặc kệ, Ô ô...”
Xem ra là chỉ còn biện pháp cũ, lấy hôn phong giam ngoặt vợ lên giường mới là vương đạo!
Kể từ đêm hôm đó đến nay không có ai gọi điện đến nữa. Điều này làm cho Thẩm Thiên Vi thở phào một cái. Cô quả thật đã nghĩ đúng, chuyện đó nhất định là đùa giỡn. Nếu không, tại sao không thấy hắn gọi lại lần thứ hai? Huống chi, cô ở trong trường cũng không gặp qua người nào theo đuổi cô khoa trương như vậy...
Đều là tại mẹ, hại cô mấy ngày nay không dám đối mặt với Thiên Dục. Cô rất sợ hắn cũng tới tham gia náo nhiệt, hỏi cô có phải biết yêu rồi hay không?
Cũng may chuyện đã chầm chậm bị quên lãng, mà kì thi đại học cũng lặng lẽ tới gần.
Cô mỗi ngày đều đọc sách, đọc đến hoa mắt chóng mặt, áp lực rất lớn.
Nếu như không đậu nguyện vọng một, cô sẽ thất bại, cũng sẽ cảm thấy rất có lỗi với ba mẹ nhưng đồng thời cô cũng nghĩ đến việc lên đại học sẽ phải rời nhà, rời khỏi Thiên Dục. Cô lại cảm thấy không nỡ... Thật là mâu thuẫn.
Xoa xoa một đầu tóc dài đen bóng, Thẩm Thiên Vi buông bài thi trong tay xuống, cầm ly nước lên khi chuyển qua khóe miệng cô mới phát hiện, trong ly đã sớm rỗng tuếch, thế là cô kéo lê thân thể mệt mỏi đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu uống chút nước.
Không khí giá lạnh đánh tới khi cô mở cửa ra, mặc dù đã là tháng sáu nhưng vẫn còn có chút se lạnh. Bình thường vào lúc này Thẩm Thiên Vi đều mặc áo ngủ bằng tơ lụa mỏng như cánh ve, bên trong không mặc gì cả. Cô khẽ khép lại đôi mày thanh tú một chút... Trễ như vậy rồi, tất cả mọi người đều ngủ hết rồi chứ? Chắc sẽ không đụng phải ai đâu.
Nghĩ như vậy, cô mới rón rén ra khỏi phòng, đi xuống phòng khách dưới lầu. Bây giờ đã hơn nửa đêm, lầu một có vài tia sáng vô cùng yếu ớt. Thẩm Thiên Vi xoa xoa đôi mắt có chút đau nhức. Cô đi tới phòng khách vô cùng quen thuộc cầm bình đun nước lên rót vào ly. Nước chảy vào mất mấy giây đủ để cô nhắm mắt lại một chút.
Ngáp một cái, dòng nước ngừng chảy, Thẩm Thiên Vi cầm lấy ly nước xoay người...
“A!” Một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mắt làm Thẩm Thiên Vi kinh hoảng kêu lên một tiếng. Cô giật mình, thân người lảo đảo hướng về phía sau, toàn bộ nước ở trong ly đều bị rơi xuống đất, ly nước cũng rớt trên mặt thảm.
Cô đang nghĩ mình sẽ ngã chổng bốn chân lên trời thì thân thể nhỏ nhắn lại bị kéo vào một lồng ngực ấm áp nóng bỏng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Một hơi thở quen thuộc phả đến làm cô không thể suy nghĩ gì cả.
Eo nhỏ nhắn bị một cánh tay vòng qua ôm thật chặt kéo người cô hướng tới trước. Trước ngực không hề có vật cản, phần mềm mại của cô đụng chạm vào lồng ngực cứng rắn xa lạ làm cô có chút đau. Trong phút chốc, đôi mắt to của cô trợn lên, nhờ vào ánh đèn cô có thể thấy được khuôn mặt thanh tú của một người...
Đôi mắt đen của hắn thẳng tắp nhìn vào cô.
Rõ ràng là người vô cùng quen thuộc với cô nhưng giờ phút này đây, cô lại cảm thấy có chút xa lạ. Cô ngước đầu nhìn lên, hắn cao hơn cô hai phần ba cái đầu. Nhịp tim đột nhiên loạn nhảy như tiếng trống. Mà lồng ngực trần truồng ấm áp của hắn xuyên thấu qua áo ngủ tơ lụa thật mỏng làm cho cả người cô như bị lửa thêu đốt, miệng đắng lưỡi khô.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Thiên Vi mới hoảng hốt đẩy hắn ra “Trời ơi.”
Là Thiên Dục! Cô lại có thể nhìn hắn mà mặt đỏ tim đập loạn...
“Vi Vi, Vi Vi không sao chứ?” Thẩm Thiên Dục không có một tia kinh hoảng nào thậm chí còn tự nhiên sờ sờ cái trán của cô “Mặt sao tự nhiên đỏ lên vậy, ngã bệnh sao?”
“Chị, chị không sao.” Thẩm Thiên Vi cảm thấy cực kỳ mất thể diện vội vàng né tránh sự đụng ch