Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh

Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh

Tác giả: Đường Mã

Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015

Lượt xem: 134569

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/569 lượt.

rất rõ là cô say rượu nhưng hắn tình nguyện tin tưởng tất cả những điều này đều là tình cảm chân thành cô chôn giấu trong lòng. Hắn một mực chờ đợi cô hiểu ra. Hiện tại, hắn có thể cho là cô thật sự đã nghĩ thông suốt hay không, cô không bao giờ sợ nữa cũng không bao giờ lùi bước.
“Nói cho anh nghe, em yêu anh.” Hắn vùi đầu vào phần cao vút, nhu chuyển miên nhũ giữa vú, tham lam liếm mút mùi hương thuộc về cô. Hắn cắn bầu vú trắng noãn, chậm rãi vẽ vài vòng, cuối cùng, đem hồng nhị nhạy cảm của cô ngậm vào trong miệng, thận trọng bú, mút, trêu đùa... Hắn khẽ rên một tiếng, cuối cùng cô cũng trở về trong ngực hắn. Hắn có thể tận tình, không chút kiêng kỵ nào mà yêu cô...
“Em yêu anh, em yêu anh, em rất yêu anh!” Thẩm Thiên Vi khẽ nhúc nhích, không nhịn được ưỡn ngực, đem hồng nhị mềm mại tiến sâu vào trong miệng hắn. Nước mắt kích tình chảy xuống, cô không còn phân biệt được đâu là hiện thực đâu là mộng ảo, nhưng ít ra, cô không muốn lừa gạt mình nữa... Cô đau lòng ôm lấy hắn, “Thiên Dục, không cần rời xa em, em không cách nào chịu đựng được khi anh không nhìn em! Anh nhất định phải ở bên cạnh em, không có anh ngay cả dũng khí để sống em cũng không có... Anh là của em, không người nào có thể đem anh mang đi... Van cầu anh, đừng bỏ mặc em nữa!”
“Anh sẽ không, sẽ không bỏ đi nữa!” Hắn hôn xương quai xanh lần xuống cổ, sau đó một lần nữa hôn lên môi cô.
Lần đầu tiên, hắn mới biết cô sợ hãi thế nào khi hắn rời đi, đến nỗi từng mất đi dũng khí để sống, cũng là lần đầu tiên, hắn vô cùng hối hận đối với kế hoạch của bản thân! Tổn thương cô, là điều hắn không nguyện ý thấy nhất!
Thẩm Thiên Vi đưa tay vòng quanh đầu hắn, vuốt ve, lên tiếng nói: “Không, anh sẽ đi, anh sẽ quên em! Anh sẽ hỏi em là ai, sẽ gọi em là “Chị hai”... Em cảm thấy mọi thứ thật đáng sợ, tại sao anh lại không nhớ ra em chứ? Tại sao anh chỉ quên một mình em? Anh đã nói anh yêu em, anh nói sẽ cưng chiều em hết mực! Thật ghê tởm, anh chỉ quên mỗi mình em, anh làm em thật đau lòng và tuyệt vọng... Thẩm Thiên Dục, tại sao anh có thể làm như vậy với em!”
“Anh sai lầm rồi, là sai lầm của anh, không cần khóc nữa...” Lời của cô...Giống như ngàn mũi dao đâm sâu vào trong tim hắn, Thẩm Thiên Dục ôm cô thật chặt. Hai người vuốt ve, quấn lấy nhau thể hiện tình yêu của mình: “Anh nhớ em, cái gì anh cũng nhớ cả Vi Vi, anh yêu em, cho tới bây giờ anh chưa từng quên em! Nghe kỹ đây, đời này em chỉ có thể là của anh!”
Lời nói bá đạo quen thuộc lại làm lòng Thẩm Thiên Vi ấm áp. Cô khẽ khóc lên tựa sát vào người hắn, mềm mại mà khéo léo nói: “Ừ, em là của anh... Em sẽ không không nghe lời, sẽ không tiếp tục chạy trốn, chỉ cần anh ở đây, bên cạnh em, muốn em làm cái gì cũng được.”
“Thẩm Thiên Vi, sao em có thể hành hạ anh như thế?” Hắn thở dài một cái, nhẫn nại của hắn đã đạt tới cực hạn, ngón tay thon dài tách ra chân dài của cô.
Hắn cúi người, chậm rãi chen vào, cô vẫn thật chặt như cũ, động tác của hắn làm cho cô run rẩy, thân thể không ngừng khẽ run: cô cắn môi thở dốc.
“A...” Toàn bộ phần nam tính của hắn tiến vào thật sâu trong cơ thể cô, dưới sự kích thích của men rượu cô cảm thấy trống rỗng và đói khát, hai chân cô quấn thật chặt lấy eo hắn, dùng thân thể nói cho hắn biết, cô muốn nhiều hơn!
Tròng mắt đen cực nóng của hắn nhìn người dưới thân, hắn nâng môi lên, không lãng phí thời gian nữa, ôm eo nhỏ của cô, thối lui khỏi, rồi một lần nữa hung hăng đâm vào...
“A, ưm ưm...” Tiếng rên rỉ yêu kiều vút cao, đem ý thức mơ hồ của cô càng thêm điên đảo.
Dục vọng của hắn giống như là phải đè nén quá lâu, khó có thể nhẫn nại nữa, kịch liệt mà đem thân thể của cô nâng lên bắt đầu luật động, tiếng va chạm ám muội vang lên không dứt trong phòng khách. Thẩm Thiên Vi hòa theo bản năng của mình đem hai chân thon dài càng quấn quít thắt lưng hắn, mặc cho hắn cuồng dã mà kích động, mỗi một cái đều đâm đến chỗ sâu nhất, làm cho cô cảm thấy rất thỏa mãn.
...
Tiếng rên rỉ ngọt ngào cùng tiếng thở dốc khàn khàn đan xen vào nhau, cuối cùng trong đợt cao trào đầu tiên hai thân thể ướt đẫm mồ hôi ôm nhau thật chặt. Thẩm Thiên Vi đã ngủ mê man không biết gì nữa còn hắn thì dịu dàng ôm lấy người trong lòng, khẽ hôn lên trán cô, môi mỏng khẽ nhếch, tựa hồ như đã có quyết định.
Ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai, mọi việc sẽ thay đổi.
Một hồi run rẩy, Thẩm Thiên Vi bỗng chốc từ trong mộng tỉnh lại, cô mở mắt ra, phát hiện không hiểu sao tim mình đập loạn lên.
Đầu đau quá, cô lấy tay gõ gõ đầu mình, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.
Đúng rồi... Cô mua rất nhiều rượu, đứng ở cửa hàng uống từng chai từng chai một...Cô chưa từng phóng túng mình như vậy, sau đó hình như cô say rượu, sau đó hình như thấy Thiên Dục... Sau đó... Thẩm Thiên Vi kinh ngạc mở to con mắt một lần nữa, cô nhìn trần nhà, xác định đây đúng là phòng trọ của mình.
Làm sao cô trở về đây? Tối hôm qua... Cô đột nhiên như bị sét đánh trúng, những ký ức kia lần lượt trở lại trong đầu.
Cô nhất định là đang nằm mơ, nhất định là như thế. Chỉ có trong mơ cô m