XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Đợi Hoa Nở Cầm Hoa Cười

Chỉ Đợi Hoa Nở Cầm Hoa Cười

Tác giả: Nặc Danh Tuyết Tích

Ngày cập nhật: 03:42 22/12/2015

Lượt xem: 1341163

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1163 lượt.

Tô Mộ Hinh nhận ra Hoa Nhan có điều không ổn, liếc Mễ Đóa Lạp một cái, rõ ràng là vẻ “tớ biết ngay nó khổ sở vì tình mà”. Tin đồn vẫn chưa xuất hiện, liền tiếp tục hỏi: “Vậy giờ không nói hiện tại, nói ngày xưa. Hoa Hoa à, cậu có từng thích anh ta không? Không phải kiểu thích như với sư phụ cậu.”
Phát hiện ra mục đích thật sự hai người kia bày ra trò này, Hoa Nhan im lặng cất hết bộ bài. Một lát sau, cô mới nhẹ nhàng nói: “Thích chứ, không thích thì lúc trước đã li hôn rồi.”
“Thật ra tớ rất ít khi tổ đội với anh ta, ngoài trừ đấu trường PK cũng chỉ làm nhiệm vụ tình duyên và thầy trò, tớ cũng không biết sao lại như vậy. Hơn nữa, hai người biết không? Anh ta cũng là người ở thành phố A, lúc trước tớ thậm chí còn nghĩ đến chuyện gặp anh ta.” Nếu anh ta dấu kĩ hơn, chỉ cần đợi thêm hai tuần, cô sẽ nói với anh ta cô đã về thành phố A rồi.
Mễ Đóa Lạp bối rối nhìn Hoa Nhan: “Thế sao giờ hai người lại thành như vậy?”
“À, một người có bạn gái trong hiện thực, trong game có vợ còn giả làm người mới lừa tớ, các cậu nghĩ tớ sẽ thấy sao?!”
Tô Mộ Hinh và Mễ Đóa Lạp kinh ngạc, trăm miệng một lời: “Hả?”
“Tớ biết anh ta có nick chính, anh ta không nói còn chưa tính, nhưng rõ ràng bản thân có vợ, vì sao còn đến trêu chọc tớ? Tìm tình nhân? Xin lỗi, tớ không phải hạng con gái lừa trang bị của đại thần.” Hoa Nhan nhếch môi, càng nói càng buồn, “Có lẽ đây là internet. Cách một dây mạng, ai biết đối phương thế nào? Ai biết lúc cậu thật sự có tình cảm với người đó, người đó sẽ cười cậu ra sao chứ!”
“Mẹ kiếp!” Tô Mộ Hinh khẽ rủa một tiếng, xoay người bay vọt xuống chỗ máy tính, gõ cạch cạch cạch.
Mễ Đóa Lạp cũng chạy ra: “Cậu làm gì thế?”
Tô Mộ Hinh xem danh sách gia tộc, Niêm Hoa Nhất Tiếu không online, được rồi, đỡ phí nước bọt. Trực tiếp ấn vào Niêm Hoa Nhất Tiếu, sau đó mời rời khỏi gia tộc!
[Gia tộc'> Niêm Hoa Nhất Tiếu bị mời ra khỏi gia tộc.
Lập tức có người trong gia tộc hỏi có việc gì, Tô Mộ Hinh cũng không giải thích.
[Gia tộc'> [Phó tộc trưởng'> Mộ Hinh Hinh: Không hỏi không hỏi, trừ phi các người không muốn tộc trưởng nữa. Còn nói nữa, là dỗ Hoa Hoa đi.
Sau đó bay thẳng đến mép giường, hai tay chống nạnh, chỉ vào Hoa Nhan, nghiêm nghị nói: “Tớ nói này Hoa Nhan, người ta lấy nick phụ ra chơi cậu, cậu lại làm con rùa rụt cổ như vậy? Mẹ nó, cậu không trực tiếp giết chết, sau đó chơi lại nick chính của anh ta à!”
Mễ Đóa Lạp gật mạnh đầu, tỏ vẻ đồng ý, tiện thể hỏi: “Mà, nick chính của anh ta là gì?”
“Ý Túy Hà Hoan.”
Tô Mộ Hinh: ( ⊙ o ⊙) á!
Mễ Đóa Lạp: X﹏X
Một phút sau, Tô Mộ Hinh lại bay về phía máy tính, kéo list bạn tốt, tìm được cái avatar xám xịt kia, chợt nghĩ ra anh ta không online, khổ sở quay đầu lại, vẻ mặt hối hận: “Chuyện đó, tớ còn có thể kéo anh ta về được không?”
Hoa Nhan: …
Mễ Đóa Lạp: ╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮ khinh bỉ cậu!
“Khụ khụ… Chuyện đó…” Nét mặt Tô Mộ Hinh thay đổi một lượt, cực kì khinh bỉ, “Đùa chứ! Không phải là Ý Túy Hà Hoan sao, có gì đặc biệt hơn người? Không phải sức chiến đấu hàng đầu cả nước sao? Không phải chiến sĩ đứng đầu Huyễn Thế sao? Hoa Hoa cũng là thợ săn đứng đầu Huyễn Thế đó!”
Chủ đề thay đổi, Tô Mộ Hinh có vẻ suy tư: “Có điều thật lòng mà nói, tớ thấy hai người rất xứng đôi đấy.”
Sau đó, bất giác nhìn về phía Hoa Nhan, cô nàng biết điều, im lặng.
Mễ Đóa Lạp lườm Tô Mộ Hinh một cái, oán hận: “Thôi đi nàng, cả Huyễn Thế đều biết Thâm Cung Phấn Đại không chỉ là vợ trong game của Ý Túy Hà Hoan, còn là bạn gái trong hiện thực nữa.”
“Ý Túy Hà Hoan có vẻ không phải người như vậy mà, ấn tượng của tớ với anh ta cũng không tệ lắm, sao có thể làm chuyện kinh tởm vậy chứ?” Tô Mộ Hinh thật sự rất nghi ngờ, tha thứ cho cô, cô thật sự hơi mắc chứng cuồng đại thần.
Giọng Hoa Nhan lạnh như băng: “Vì anh ta bị điên!”
“Được rồi, coi như bị chó cắn một cái. Thất tình cũng chẳng có gì nghiêm trọng, dù sao Niêm Hoa Nhất Tiếu bị tớ đuổi rồi, tớ không có đàn ông, còn có một cung phụ nữ cho cậu chà đạp.”
Mễ Đóa Lạp: “Không phải ban nãy cậu muốn kéo Niêm Hoa Nhất Tiếu về sao?”
“… Xem đã!”
Hơn năm giờ chiều chủ nhật, ba người ăn cơm sớm rồi chậm rãi về trường.
Kí túc xá nam của đại học C ở bên ngoài, nữ ở bên trong, ngăn cách bởi một vườn hoa, mà trong vườn hoa có một nửa sân bóng rổ. Sân bóng rổ hầu như chỉ dành cho đội bóng của trường, nên phần lớn dân nghiệp dư đều chơi ở nửa sân này. Mà giờ xung quanh sân ấy có rất nhiều người, hơn nữa phần lớn là con gái.
Loáng thoáng nghe được “Cố Chẩn”, “Tư Mã”…
Thế là Tô Mộ Hinh kích động, vội kéo hai người: “Đi, chúng ta đi xem một chút.”
“Xem ai?” Hoa Nhan và Mễ Đóa Lạp ăn ý đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt gian xảo, vui vẻ.
Tô Mộ Hinh nắm tay lại, bình tĩnh, không bình tĩnh nổi: “Mẹ! Xem ý trung nhân của chị được không?”
Ba người vất vả lắm mới xuyên qua được lớp ngăn cách dày đặc, nhắm ngay một khe hở, lách vào.
“Wow, đây là đấu bò à?” Mễ Đóa Lạp sợ hãi thán phục.
Cái gọi là đấu bò, thật ra là một trận bóng rổ ba người. Kiểu đấu này không cần cả sân bóng, chỉ nửa sân l