80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Là Chuyện Thường Tình

Chỉ Là Chuyện Thường Tình

Tác giả: Tâm Văn

Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015

Lượt xem: 1341136

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1136 lượt.

em kiếp trước
Khi anh đến gần
Xin anh lắng nghe
Những cánh lá đang run rẩy
Là lòng nhiệt thành em đợi em chờ
Còn nếu anh vô tâm bước qua
Rơi đầy mặt đất sau lưng anh
Hỡi bạn của tôi
Không phải là cánh hoa
Mà là trái tim em điêu tàn”
[1'>, [2'> Các nhà thơ đương đại Trung Quốc, đại diện cho trường phái “thơ mông lung”
Cô thường nghĩ, mình chính là cái cây nở hoa, mãi đứng đợi anh, đợi đến khi hoa nở cũng đã hạnh phúc lắm rồi.
Nhưng cuối cùng, anh vô tâm bước qua. Trái tim cô, chỉ còn là những mảnh điêu tàn anh bỏ lại sau lưng.






Hãy để hai chúng ta quên nhau đi
Nỗi ân hận lớn nhất cuộc đời Tịch Nhan, chính là không thể học cùng trường đại học với Tô Hàng.
Tô Hàng không hổ danh tư chất hơn người, thi đỗ vào trường đại học X ở Bắc Kinh, niềm ao ước của bao người, còn cô thất bại tronng kỳ thi tốt nghiệp, giấc mộng Bắc Kinh không thành, đành chuyển tới một học viện sư phạm không mấy tiếng tăm của tỉnh. Kẻ Nam người Bắc, không chỉ là khoảng cách về không gian, mà còn là cả sự xa cách trong tâm hồn.
Lên đại học, Tịch Nhan trổ mã thành một nữ sinh dáng dong dỏng, mảnh khảnh, xinh xắn. Cô giản dị, mộc mạc, không phô trương, mà nền nã như một đóa hoa chi tử, thanh khiết mà trong sáng. Nam sinh trong khoa đều nói rằng, cô mang lại cho người đối diện một cảm giác thoải mái dễ chịu.
Người khác chỉ thấy được vẻ bề ngoài hiền lành yếu đuối của cô, mà không biết rằng, đằng sau cái dáng mảnh khảnh ấy là một ý chí quật cường, bảo thủ nhưng cũng rất kiên trì.
Từ nhỏ tới lớn, tất cả những người con trai tiếp cận cô, không có bất cứ ngoại lệ nào, sau cùng đều thích chị của cô. Cô những tưởng, Tô Hàng không như thế, nhưng anh rốt cuộc cũng không ngoại lệ, không cưỡng nổi sức hấp dẫn của Triều Nhan.
Quả nhiên là vậy, Tịch Nhan không trách Triều Nhan.
Cô biết, chị không giống cô, chị hiếu thắng, không bao giờ chịu từ bỏ thứ mình muốn; còn cô lại quá nội tâm yếu đuối, không giỏi thể hiện. Dù có cho cô cơ hội để cạnh tranh một cách công bằng, khi thấy chị và Tô Hàng đến với nhau, Tịch Nhan cũng chỉ biết lặng lẽ rút lui.
Mối tình đầu thầm kín đẹp đẽ mà thê lương, đã kết thúc trong thất bại như thế.
Trong những đêm mất ngủ, cô vẫn nhớ tới Tô Hàng, anh đã trở thành một phần trong những ký ức tuổi trẻ một thời của cô.
Tịch Nhan tưởng rằng, Tô Hàng và Triều Nhan, sẽ như trong bài hát – “Cô trông thật xinh đẹp, cô thề thốt sẽ mãi yêu anh, chúc mừng cô vì niềm hạnh phúc, từ nay mang họ của anh, trở thành người vợ trăm năm ân ái”.
Nhưng đến năm thứ ba đại học, Triều Nhan chủ động nói lời chia tay. Tô Hàng, người đàn ông trong mộng của Tịch Nhan, chị có được dễ dàng ra sao, thì nay cũng vứt bỏ giản đơn như thế.
Cậu con cưng trước nay muốn gì được nấy, bỗng bị giáng cho một đòn mạnh như thế, rất nhanh suy sụp tưởng như không gượng dậy nổi.
Tống Anh gọi điện động viên Tịch Nhan: “Bây giờ là lúc anh ta cần có người ở bên an ủi nhất. Cậu cứ nghe tớ đi, Tịch Nhan, không phải dễ mà gặp được người mình thực sự yêu thương, nữa là cậu đã thầm thương trộm nhớ anh ta đã bao năm rồi. Hạnh phúc, có những khi chỉ cách chúng ta một bước chân, cậu phải thử bước tới xem thế nào chứ!”
Hồi cấp ba, Tịch Nhan từng cỗ vũ Tống Anh theo đuổi Dương Tranh, còn giúp cô viết cả thư tình. Bây giờ lại đến lượt Tống Anh động viên cô.
Và thế là, Tịch Nhan đi đến một quyết định hết sức dũng cảm: cô phải đi tìm Tô Hàng, thổ lộ cho anh biết nỗi lòng mình.
Đó cũng là lần đầu tiên cô đi xa như thế, chen chúc trong đám đông ở bến tàu. Vé ngồi cứng cũng không còn, mà chỉ có vé đứng.
Lại đúng dịp nghỉ ngày Quốc tế lao động 1/5, tình trạng trên tàu còn kinh khủng hơn cả trong tưởng tượng của cô. Trời nóng như đổ lửa, trong toa xe thì toàn những mùi khó chịu. Cô bị xô đẩy chen chúc trên lối đi hẹp, bị đám đông xô nghiêng ngả. Bộ váy liền thân bởi thế đâm ra nhàu nhĩ nhăn nhúm, lem nhem hết cả. Cô bắt bản thân thích ứng với hoàn cảnh như vậy, còn mang theo mấy cuốn tiểu thuyết. Suốt 21 tiếng đồng hồ, cô tựa vào va li hành lý xem sách. Tự nhủ trong lòng, sắp được gặp Tô Hàng rồi, hành trình dài dằng dặc và đơn độc này, vì thế cũng trở nên không quá khó chịu.
Lúc cô tới được trường đại học nơi Tô Hàng đang theo học, đã là trưa ngày hôm sau. Suýt chút nữa thì lạc đường, lòng vòng hơn tiếng đồng hồ, mới tìm thấy trường đại học danh tiếng ấy.
Tịch Nhan mặt mũi lấm lem bụi đường kéo theo va li hành lý đứng trước cổng. Vừa đúng lúc hoàng hôn, người ra người vào khá đông, thỉnh thoảng lại có người nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Tô Hàng nhận được điện thoại của cô thì rất ngạc nhiên, vội vàng nói: “Cậu đợi một chút nhé, mình sẽ ra ngay!”. Tịch Nhan gác máy, mới nhớ ra họ đã ba năm không gặp nhau, không biết anh giờ thay đổi thế nào rồi.
Tô Hàng chạy một mạch từ phòng ký túc ra tới cổng trường, thoáng cái đã nhận ngay ra cô. Cô nhóc không có gì nổi bật năm nào, nay đã trở thành một cô gái duyên dáng xinh xắn, mặc váy liền