Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Là Chuyện Thường Tình

Chỉ Là Chuyện Thường Tình

Tác giả: Tâm Văn

Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015

Lượt xem: 1341142

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1142 lượt.

i như lặng im không một tiếng động.
Cảnh tượng trước mắt, khiến Tịch Nhan nhớ tới câu nói của Trương Ái Linh[1'>: “Hóa ra anh cũng ở đây!”
[1'> Trương Ái Linh: nhà văn nữ nổi tiếng của Trung Quốc, tác giả của các cuốn tiểu thuyết: Sắc giới, Tình yêu khuynh thành…
Gặp người đã từng gặp, giữa hàng biển người mênh mông, trong hàng trăm hàng ngàu năm, giữa hoang vu, vô hạn của thời gian, không sớm một bước, cũng chẳng chậm một bước, vừa đúng lúc gặp nhau, cũng chẳng biết nói gì hơn, chỉ duy nhất một câu hỏi: “Ồ, anh cũng ở đây sao?”
Gần như là cùng một lúc, Trác Thanh Liên cũng trông thấy cô. Chân mày đang chau lại bỗng giãn ra, hai mắt nhìn Tịch Nhan sáng rực, gương mặt xinh tươi thuần khiết ấy, chính là dấu ấn đẹp đẽ duy nhất lưu lại trong thời niên thiếu tối tăm ảm đạm của anh.
Trác Thanh Liên không bước lên, mà đứng nguyên tại chỗ, đợi cô bước tới.
Em có biết? Anh vẫn luôn ở đây, đợi em tìm tới!
Tịch Nhan quẳng túi rác xuống, bước hai bước tới trước mặt anh, nét mặt vừa phấn chấn vừa ngạc nhiên.
“Anh về rồi à?”. Cô ngước nhìn anh, do cô quá nhạy cảm hay ảo giác, nét mặt vừa phấn chấn vừa ngạc nhiên.
“Anh vừa xuống máy bay, điện thoại hết pin rồi. Anh chưa về công ty, gọi taxi đến dưới sân nhà em luôn đây”.
“Thế sao anh không lên?”, Tịch Nhan hỏi.
Sắc mặt Trác Thanh Liên từ từ xịu lại: “Hình như em chưa từng nói với anh, nhà em ở là phòng bao nhiêu”.
Giọng nói và vẻ mặt của anh, như đứa trẻ bị tủi thân ghê gớm. Tịch Nhan cười xí xóa: “Bây giờ em nói cho anh đây, ừm, tầng ba của khu nhà này…”
Cô còn chưa nói hết, anh đã không nén được sự giày vò của nỗi nhớ nhung, ôm chặt cô vào lòng.
Tịch Nhan có chút lo lắng, sợ bị hàng xóm xung quanh bắt gặp, lại thành đề tài chuyện phiếm của họ, nhưng lại không kìm chế được niềm vui chứa chan trong lòng.
“Có trời mới biết anh nhớ em đến thế nào!”. Anh siết chặt lấy cô, lời thì thầm nghe sao dịu dàng quá đỗi.
“Em cũng vậy”. Tịch Nhan vòng tay ôm lấy anh, cách qua mấy tầng quần áo, nghe tiếng tim anh đập đều đều, con tim trước nay trống trải ấy, cuối cùng cũng được lấp đầy.
Trác Thanh Liên không đi xe, hai người bước chầm chậm dưới những mái hiên, bắt đầu cuộc dạo chơi không mục đích.
Giữa dòng người ồn ào náo nhiệt, họ tay nắm tay, hòa vào đám đông tấp nập.
Phía ngoài hàng hiên kia, trên cao là bầu trời xanh thẳm không gợn chút tạp chất, gió hiu hiu thổi, ánh nắng dịu dàng. Tịch Nhan chưa bao giờ tưởng tượng lại có những phút giây như thế này, thật yên bình, hạnh phúc!
“Tối nay anh muốn ăn gì? Hôm nay để em chủ chi”.
“Mỳ kéo thịt bò”.
“Anh không thích ăn thịt bò mà”. Tịch Nhan liếc xéo anh một cái: “Kiều Dật, anh không phải lo tiết kiệm cho em đâu”.
“Thời gian anh ở Thượng Hải, bỗng thấy thèm món mỳ kéo da diết, đến món thịt bò trước nay chẳng hứng thú gì, cũng đâm nhớ lây rồi”.
Tịch Nhan lập tức dịu dàng trở lại, “Chúng ta đi tìm tiệm mỳ”.
Hai người khó khăn lắm mới tìm được một tiệm mỳ, nằm trong một con ngõ nhỏ, sung sướng ngồi xuống.
Hai bát mỳ kéo thịt bò nghi ngút khói được bưng lên, Trác Thanh Liên lấy đũa đưa cho cô, Tịch Nhan đón lấy, chuyên tâm ăn mỳ.
“Tịch Nhan, mai em có rảnh không?”. Anh hỏi.
“Em có”. Cô nói rồi ngẩng đầu nhìn anh, thấy đối phương vẻ mặt nghiêm trọng, dường như còn có chút lo lắng.
“Mẹ anh muốn mời em ngày mai đến nhà chơi”. Trác Thanh Liên nhìn cô không chớp, cẩn thận quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt cô, “Được không em?”
Tịch Nhan cười mím chi, thế là biết anh lo lắng vì chuyện gì rồi nhé.
“Gặp bố mẹ anh á?”. Cô cố ý chau mày vẻ khổ sở, “Hình như hơi bị nhanh quá!”
“Em không muốn sao?”, Trác Thanh Liên hồi hộp hỏi.
Trầm tư trong giây lát, Tịch Nhan chầm chậm trả lời, nét môi nở nụ cười dịu dàng: “Ai bảo thế? Em đương nhiên là muốn chứ!”
Trác Thanh Liên giờ mới tỉnh ngộ, hóa ra nãy giờ cô đang trêu đùa mình! Anh làm ra vẻ như muốn bóp cổ cô, cô cười hi hi chạy trốn.
Bây giờ thì anh đã hiểu, Tịch Nhan là khắc tinh của cuộc đời anh.
Cô trông thì có vẻ dịu dàng, yếu đuối, nhưng thực ra trong con người ấy bao hàm một chút trẻ con, một chút cố chấp, một chút dí dỏm, một chút buông thả, lại cực kỳ kiêu ngạo. Thế nhưng, cô là Đỗ Tịch Nhan, là Đỗ Tịch Nhan duy nhất trên trái đất này.
Tịch Nhan hoàn toàn không giống với một Triều Nhan xinh đẹp lộng lẫy, sức hấp dẫn lan tỏa bốn phương, những ưu điểm của cô, phải dốc công thể nghiệm mới có thể cảm nhận được.
Nghĩ tới Triều Nhan, tâm trạng Trác Thanh Liên lại trùng xuống. Có người chị cậy thế và ích kỷ như thế, anh cảm thấy lo lắng thay cho Tịch Nhan.
Nhân lúc anh còn đang ngồi ngẩn ngơ ra đó, Tịch Nhan đã chạy tới quầy hàng thanh toán rồi. Cô quay lại cười với anh: “Hôm nay em mời!”
Trác Thanh Liên không biết làm thế nào khác đành nhún vai, đưa tay với áo khoác ngoài cô để quên.
Hoàng hôn chiều mùa thu, hơi se lạnh. Anh giúp cô khoác áo ngoài, đưa tay cho cô: “Đi thôi”.
Tịch Nhan trao tay mình cho bàn tay ấm nóng của anh. Cô tự nhủ với mình, thứ đang nắm trong tay, đó chính là


XtGem Forum catalog