XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Là Vì Thói Quen

Chỉ Là Vì Thói Quen

Tác giả: Tô Mịch

Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015

Lượt xem: 134312

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/312 lượt.

. mọi người bỏ qua chút, không nên tính toán chi ly như thế.
Cuối cùng cũng sắp xếp ổn thỏa.
Đại khái là chịu ảnh hưởng của Nghiêm Tiêu, gần đây cô nói chuyện càng ngày càng lạnh lùng.
Sau đó là buổi liên hoan. Sau đó là kết thúc.
Sau khi bế mạc huấn luyện, cô Giang lôi Mạc Nhan lại nói:
- Cô thấy em xử lý công việc cũng được, hay là sang năm tiếp tục làm trợ lý nhé?
Mạc Nhan liền vội nói:
- Cô Giang, cơ hội huấn luyện này hay là cứ để cho các em khóa sau…
Cô đã bị “huấn luyện” đến mức bão hòa rồi.
Ánh nắng cuối tháng tám vẫn chói chang như thế. Mạc Nhan ngồi xe bus, khí lạnh ở trong xe tràn ngập. Bên ngoài vẫn là một vùng chói chang, cánh tay đã nổi da gà.
Cô chạy thẳng về nhà, hi vọng có một bữa trưa thịnh soạn, kết quả…
Nghiêm Tiêu đứng ở cửa đối diện tìm chìa khóa, dưới chân là những bao to nhỏ có in chữ của một siêu thị. Anh thấy Mạc Nhan, không để ý lắm nói:
- Oh, mấy ngày trước trường đại học S tổ chức cho giáo viên toàn trường đi Tam Á, bố mẹ em và bố mẹ anh cùng đi rồi, hai ngày sau mới về.
Mạc Nhan bực tực nói:
- Sao anh không nói sớm?
Nếu biết như thế, cô đã ở lại ăn cơm ở căng tin của trường rồi.
Nghiêm Tiêu tìm thấy chìa khóa mở cửa, nói:
- À, mấy ngày nay anh bận thu xếp đồ quá nên quên. Anh cứ nghĩ là chú dì cũng đã nói trước với em rồi. Vào nhà không?
Mạc Nhan lấy chìa khóa mở cửa:
- Thôi khỏi, người em bây giờ toàn mồ hôi, trước hết phải tắm rửa sạch sẽ đã rồi tính tiếp.
Mạc Nhan bước vào nhà đóng cửa, cúi lưng cởi giầy để vào chỗ, thấy trên mặt tủ có kẹp một tờ giấy, cô nhận ra là chữ viết của mẹ, đại khái viết là đi chơi Tam Á một tuần rồi về. Chỉ để lại có tờ giấy mà đến điện thoại cũng không gọi, Mạc Nhan vò vò tờ giấy, ném vào thùng rác.
Đến khi cô lấy khăn xoa tóc bước từ trong nhà tắm ra, thấy màn hình điện thoại sáng lên, có một tin nhắn mới.
Đúng là phong cách từ trước đến nay của Nghiêm Tiêu: “Đói rồi thì qua ăn cơm.”
Mạc Nhan mỉm cười, nhớ lại thời trung học, bí thư lớp cô có tiếp xúc với anh một lần, khi về liền nói anh Nghiêm Tiêu xem ra có chút ngạo mạn, thực sự rất ngạo mạn. Câu này không chê mà cũng không khen.
Mạc Nhan quả nhiên không khách sáo, đem theo chìa khóa gõ cửa nhà đối diện.
Nghiêm Tiêu mở cửa để cô vào.
Mạc Nhan thấy thức ăn bày ở trên bàn, nói một cách thật lòng:
- Em sau này lấy chồng cũng phải lấy một người biết nấu ăn.
Cô cầm đũa, nhanh chóng nếm một miếng, thần sắc kỳ lạ:
- Sư huynh, món anh nấu…
Ngữ điệu của Nghiêm Tiêu có chút nghiêm túc:
- Rất khó ăn à?
Mạc Nhan vội vàng nói:
- Chắc chắn là không khó ăn, nhưng cái vị này cũng quá…quá…
Cô dừng lại, rồi lặp lại một cụm từ mới:
- Hình như có chút quá chuẩn, giống như hoàn toàn dựa vào sách nấu ăn mà làm vậy, trong sách nói cần để 3g muối thì y chang bỏ đúng 3g muối vậy.
Giống như đối với thí nghiệm hóa học vậy, nên cho bao nhiêu thì công thức hóa học mới phản ứng, nên bỏ vào ống thí nghiệm là bao nhiêu. Đây đúng là phong cách của Nghiêm Tiêu.
Nghiêm Tiêu bưng dĩa xào trứng cà chua đến trước mắt cô nói:
- Trong tủ lạnh có đồ lạnh, tự hâm nóng nhé.
Mạc Nhan liền lấy lại dĩa đồ trên tay anh.
Xem ra người nào đó ngại thành ra tức giận.
Mạc Nhan liền chuyển chủ đề:
- Giáo viên dạy môn khẩu ngữ của chúng em thích ăn cà chua xào trứng, cả một học kỳ đều ăn món này, cũng không thấy chán. Sau đó cùng sinh viên đến phố sinh viên ở sau trường ăn một lần, từ đó chỉ ăn nấm xào thịt, đến nỗi đã một năm, thật rất đáng khâm phục.
Nghiêm Tiêu không nói gì.
Mạc Nhan không thể ngừng nghĩ rằng, từ đầu cô định vị nhân vật cho Nghiêm Tiêu là sai, đây đâu là nữ vương thụ, rõ ràng là băng sơn mỹ nhân (khụ, seme băng giá )).
Tốt thôi, mỗi người đều có những thói quen riêng, chỉ là có chút ngại ngùng, bất đắc dĩ phải che giấu trước mọi ngươig. Có những sở thích, những người xung quanh không thể tiếp nhận, vậy thì nên thuộc về phạm vi nhỏ của bản thân, để lại cho người khác có thể quan sát và thưởng thức. Phát biểu hùng hồn những lời lẽ làm kinh ngạc, chỉ có thể tăng thêm sự không tán thành và hiểu sai của người xung quanh đối với loại sở thích cá nhân này.
Sở thích cá nhân và người khác có chút khác biệt, đó là bình thường, lại không thể miễn cưỡng người bên cạnh tán đồng, thậm chí cố ý sai lệnh giá trị quan của đối phương.
Sau đó, trong sự khác biệt giữa lý luận và thực tiễn, lý luận của Mạc Nhan luôn chiếm ưu thế tương đối lớn so với thực tiễn.
Bố mẹ Mạc Nhan một mặt lo lắng cho tương lai của con gái, một mặt còn lo lắng cái lý luận đầy người của con gái, cuối cùng đến bản thân cũng chăm sóc không được, vì thế mấy năm gần đây mới động chút là không thấy tăm hơi, để Mạc Nhan một mình từ từ chăm sóc cho cuộc sống của bản thân.
Nghiêm Tiêu buông đũa, nói một cách lạnh lùng:
- Loại sách đó, đến bây giờ em đọc vẫn chưa chán à?
Đũa trên tay Mạc Nhan khựng lại một chút:
- Thú vị mà, đương nhiên không dễ gì mà đọc chán, em xem thấy thích, cũng giống như anh xem những sách liên quan đến