
Tác giả: Hồ Ly
Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015
Lượt xem: 1343631
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/3631 lượt.
không phải là loại người tùy ý chơi đùa. Cô nói sau khi thi tốt nghiệp xong sẽ cho anh một câu trả lời chắc chắn.
Hai người chỉ tình cờ quen biết nhau mà thôi, nhưng anh có nghị lực mạnh mẽ của Tiểu Cường, bám lấy cô không nhả, dần dần hai người đã từ chỗ xa lạ trở nên quen biết, vậy mà lại đi tới bước yêu đương và hôn nhân. Quen biết nhau được mấy tháng, cô nhận thấy Chung Dương này là người rất đẹp trai, giàu có, dẻo miệng biết cách làm cho người khác vui vẻ.
Lần đầu gặp mặt, cũng là lúc Chung Dương đang dùng tiền để đuổi bạn gái của anh ta, hoàn toàn không coi trọng phụ nữ và tình yêu, còn tiện tay kéo người qua đường là Tả Á làm lá chắn, quả thật khiến cho người ta muốn đập cho một trận. Nhớ lại ngày hôm đó, có lúc Tả Á phải bật cười.
Tả Á không ngờ rằng anh lại đưa mình ra biển, lái du thuyền trên mặt biển đầy gió, khiến cô cảm thấy thật thoải mái. Dõi mắt nhìn ra đại dương mênh mông không bến bờ, tâm trạng cũng theo đó mà trải rộng.
Chung Dương thần bí trở lại khoang thuyền, bảo Tả Á ngồi đợi bên ngoài, chốc lát sau anh lại đi ra, nhẹ nhàng ôm lấy Tả Á từ phía sau.
Anh cúi đầu nhìn cô, hỏi với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Cô bé, em đã suy nghĩ xong chưa, làm bạn gái anh nhé?”
Cái người này, mỗi lần gặp đều thay đổi những cách xưng hô kỳ quái này. Đầu tiên gọi cô là bé cưng, sau đó là đồ ngốc, bây giờ lại gọi là cô bé. Tả Á tức giận nói: “Vị đại gia này, hình như anh đã qua lứa tuổi yêu đương rồi thì phải!”
Tả Á vừa nói xong, thì thấy Chung Dương giơ tay lên, lấy từ phía sau một bó hoa hồng đỏ rực như ảo thuật, “Cô bé à, anh đây rất thật lòng đó.”
“Chỉ một bó hoa hồng với mấy lời này của anh mà muốn em làm bạn gái của anh sao, không có cửa đâu!” Tả Á ngắt một bông vứt xuống biển.
Chung Dương ôm Tả Á nói: “Đã xong đâu mà, hoa kia chỉ làm nền thôi. Em nghĩ xem, sau này anh là người đàn ông của em, tương lai còn là chồng em nữa, là phiếu cơm dài hạn, là cổ phiếu tiềm năng chất lượng của em đó, em tìm đâu ra người tốt như anh vậy chứ.”
“Chảnh thấy ớn, anh bị tự kỷ nặng rồi.”
“Được, chỉ biết chọc anh mãi thôi, để xem anh trừng trị em thế nào.” Chung Dương vứt bó hoa ra sau, vươn hai cánh tay ra bồng Tả Á lên, quay về phía mặt biển xanh biếc, “Mau nói ‘Yes’, nếu không bổn đại gia đây sẽ vứt em xuống biển làm mồi cho cá đấy.”
Tả Á nắm chặt lấy lan can tàu, hoảng sợ kêu lên: “Á, Chung Dương, anh là tên khốn khiếp, thả em xuống, em không biết bơi, mau thả em xuống.”
“Đồng ý đi rồi anh sẽ thả em xuống, nhanh lên, sự kiên nhẫn của anh có giới hạn đó.” Chung Dương đùa dai làm bộ như sắp ném Tả Á xuống biển.
Tả Á sợ tới mức òa khóc, lúc này Chung Dương mới biết mình đùa hơi quá, vội ôm cô trở lại trên boong tàu. Thấy Tả Á đã khóc thật, khuôn mặt giàn dụa nước mắt, Chung Dương hoảng hốt vội vàng lau nước mắt cho Tả Á, dỗ dành: “Đừng khóc mà, chỉ đùa với em một chút thôi, sao anh nỡ ném em xuống biển chứ?”
Tả Á vừa khóc vừa đấm mạnh vào ngực Chung Dương, thút thít nói: “Anh là đồ tồi, còn lâu em mới đồng ý làm bạn gái anh.”
Nhìn Tả Á khóc sướt mướt mà lòng Chung Dương rung động không dứt. Kề tới hôn, mút lấy bờ môi mền mại của Tả Á, ngăn lại tiếng nức nở của cô.
Nụ hôn sành sỏi của anh khiến Tả Á ý loạn tình mê, khiến cô căng thẳng và hồi hộp, đầu óc trống rỗng.
Cho đến khi bàn tay to xấu xa đặt sau lưng của anh di chuyển xuống mông cô, Tả Á đột nhiên hoàn hồn lại, đưa tay đẩy mạnh. Thân thể Chung Dương bị mất thăng bằng, ngã nhào xuống biển, sau một tiếng “bùm”, vô số bọt biển bắn tung tóe.
Chung Dương chới với đạp nước, khó khăn kêu gào lên: “Á….Anh cũng không biết bơi……”
“Không phải chứ?” Tả Á không tin lắm. Nhưng khi thấy Chung Dương vùng vẫy thì Tả Á bắt đầu có phần lo sợ. Cô vội ngồi xổm xuống, nắm chặt lan can sau đó nghiêng người về phía trước, vươn tay ra, hô lên: “Chung Dương, Chung Dương, em không cố ý, anh mau nắm lấy tay em, nhanh lên.”
Chung Dương từ từ chìm xuống nước, Tả Á bắt đầu quýnh lên lo lắng gọi to tên anh. Làm sao đây, làm sao đây, Tả Á hoảng loạn đến mức bật khóc thút thít, đang tính đứng lên nghĩ cách cứu Chung Dương thì Chung Dương bất thình lình trồi lên khỏi mặt biển, phun một ngụm nước biển mặn chát vào mặt Tả Á.
Tả Á né tránh không kịp, mặt bị phun đầy nước, tức giận gào lên: “Ái, Chung Dương, anh là đồ xấu xa, em sẽ không bao giờ quan tâm tới anh nữa.”
Nhưng Chung Dương lại khoái chí bật cười.
Vui chơi cả ngày, tuy rằng mục đích của Chung Dương vẫn chưa đạt được, nhưng anh biết Tả Á sớm muộn gì cũng sẽ trở thành bạn gái của mình.
***
Mẹ và dượng của Tả Á đã từ nước ngoài trở về. Kiều Trạch là em trai của dượng, cho nên trong khoảng thời gian thi tốt nghiệp trung học đã thay họ chăm sóc cho cô.
Kiều Trạch lái xe đưa Tả Á về nhà. Sau khi vào nhà, Tả Á nhìn thấy mẹ đang ngồi trên sofa trong phòng khách với vẻ mặt hầm hầm, thấy cô đi vào sắc mặt cũng không hòa nhã lại.
Kiều Trạch lên tiếng chào, sau đó đi tắm rửa. Người đàn ông này bị bệnh sạch sẽ đến mức nghiêm trọng lắm rồi, cứ chốc chốc lại đi tắm.
Tả