Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Thuộc Về Anh

Chỉ Thuộc Về Anh

Tác giả: Rachel Gibson

Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015

Lượt xem: 1341560

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1560 lượt.

đâu vậy?" bà Gwen hỏi, ánh mắt của bà soi từ đầu tới chân nàng sau đó lại nhìn lên.
Delaney bước qua mà không trả lời. Sau đó họ sẽ cùng nhau quyết định số phận của nàng. Họ sẽ có thể dạy dỗ nàng như thể nàng là một đứa trẻ. Nàng bước lên cầu thang vào phòng ngủ và đóng cửa phía sau lưng mình. Nàng không muốn trốn tránh. Nàng biết rõ hơn, và ngay cả nếu nàng không biết, thì bài học tối nay đã dạy cho nàng về sự phù phiếm của tính độc lập.
Nàng nhìn xuống bóng mình trong tấm gương đứng. Nước mắt đã chảy xuống má nàng, đôi mắt nàng đỏ hoe, và khuôn mặt nàng tái nhợt. Ngoài ra thì nàng nhìn cũng bình thường. Trông không giống như thế giới của nàng đã sụp đổ dưới chân mà bây giờ nàng đứng ở một vị thế hoàn toàn mới mẻ. Căn phòng vẫn y như cách đó vài giờ khi nàng chui ra khỏi cửa sổ. Những tấm hình dán trên gương, và những bông hồng trên khăn trải giường vẫn vậy, nhưng mọi thứ đã khác. Nàng đã khác.
Nàng đã để Nick làm với nàng điều mà nàng không thể tưởng tượng trong cả những giấc mơ phóng túng nhất. Ôi, nàng đã nghe nói về tình dục qua đường miệng. Một vài cô gái trong lớp toán của nàng đã khoe khoang rằng mình biết cách, nhưng cho đến tận tối nay, Delaney chưa khi nào tin rằng người ta thực sự làm những thứ như vậy. Bây giờ nàng đã biết nhiều hơn. Bây giờ nàng đã biết một người đàn ông có thể không cần phải thích cô gái mà anh ta làm chuyện đó. Bây giờ nàng biết một người đàn ông có thể làm những chuyện riêng tư không tin nổi với người đàn bà vì những lý do khác hơn là đam mê hay bị cuốn hút bởi nhau. Bây giờ nàng đã biết thế nào là cảm giác bị lợi dụng.
Khi nàng nghĩ về cái miệng ấm áp của Nick ấn vào trong đùi nàng, đôi má nhợt nhạt của nàng đỏ lên và nàng tránh nhìn bóng mình trong gương. Những gì nàng thấy khiến nàng bối rối. Nàng đã muốn được tự do. Thoát khỏi sự áp chế của Henry. Thoát khỏi cuộc sống của nàng.
Nàng thật ngu ngốc.
Delaney thay quần jean và áo thun, sau đó rửa mặt. Khi xong, nàng tới phòng làm việc của Henry, nơi nàng biết cha mẹ mình đang đợi. Họ đứng sau cái bàn gỗ gụ, và theo vẻ mặt của bà Gwen thì chắc Henry đã kể cho bà tất cả những chi tiết cụ thể.
Đôi mắt xanh của bà Gwen mở to khi nhìn con gái. "À, mẹ không biết phải nói gì với con nữa."
Delaney ngồi vào một trong những chiếc ghế da đối diện qua chiếc bàn. Không biết phải nói gì vốn trước đây chẳng bao giờ là việc khiến mẹ nàng ngừng nói. Bây giờ, điều đó cũng không khiến nàng ngừng lại.
"Hãy nói với mẹ rằng Henry đã nhầm. Nói với mẹ rằng ông ấy không thấy con trong tình trạng đồng tình quan hệ tình dục với thằng con trai nhà Allegrezza đó."
Delaney không nói lời nào. Nàng biết rằng mình không thể cãi được. Nàng chưa bao giờ thắng.
"Làm sao con có thể như vậy?" bà Gwen lắc đầu và đặt một tay lên cổ họng. "Làm sao con có thể làm một việc như vậy với gia đình này? Trong khi con leo ra ngoài qua cửa sổ phòng ngủ, con có nghĩ đến địa vị của cha con trong cái cộng đồng này không? Trong khi con để cho thằng Allegrezza đó đụng chạm, con có ngừng lại – dù chỉ một giây – để nghĩ rằng cha con sẽ tổn thương đến mức nào vì hành động của con không?”
"Không," Delaney trả lời. Khi đầu của Nick đang ở giữa đôi chân nàng, nàng không nghĩ chút gì về cha mẹ mình. Nàng còn bận tự sỉ nhục mình.
"Con biết thị trấn này thích ngồi lê mách lẻo thế nào rồi đấy. Chỉ khoảng mười giờ ngày mai, mọi người trong thị trấn sẽ biết hết về hành vi đáng xấu hổ của con. Tại sao con có thể làm vậy?"
"Con đã làm tổn thương mẹ con sâu sắc," Henry góp lời. Họ như một đội đô vật ăn ý, người này sẵn sàng nhảy vào khi kẻ kia vừa toát mồ hôi. "Nếu cách hành xử nhục nhã của con bị lan truyền, ta không biết làm sao bà ấy có thể ngẩng đầu lên trong cái thị trấn này." Ông trỏ ngón tay vào nàng. "Chúng ta không nghĩ rằng con lại như vậy. Con luôn là một cô gái ngoan thế cơ mà. Chúng ta không nghĩ rằng con sẽ làm điều gì ô nhục. Ta chưa từng nghĩ rằng con sẽ mang lại sự xấu hổ cho gia đình này. Ta đoán rằng con không phải người như chúng ta nghĩ. Ta cho rằng chúng ta thậm chí còn không hề hiểu gì về con."
Bàn tay Delaney xiết lại thành nắm đấm. Nàng biết tốt hơn là không nên nói gì cả. Nàng biết tự bào chữa chỉ làm mọi chuyện tệ hơn. Nàng biết nếu nàng nói gì đó, Henry sẽ cho là chống đối, và Henry rất ghét những ai chống đối ông. Nhưng Delaney không thể chịu đựng nổi. "Đó chỉ vì hai người không bao giờ muốn hiểu con. Cha mẹ chỉ quan tâm đến việc con sẽ ảnh hưởng đến thể diện của hai người ra sao. Cha mẹ đâu quan tâm đến cảm xúc của con."
"Laney," bà Gwen thở dốc.
"Cha mẹ không quan tâm rằng con không muốn học đại học ngay lúc này. Con đã nói rằng con không muốn, và cha mẹ ép con phải làm."
"Hóa ra đó là nguyên nhân của chuyện tối hôm nay," Henry nói như thể ông là Thượng đế đầy quyền năng. "Con muốn trả đũa cha bởi cha biết điều gì là tốt nhất cho con."
"Chuyện tối nay là do con," nàng nói khi đứng lên. "Con muốn ra ngoài và trở thành một cô gái bình thường mười tám tuổi. Con muốn có cuộc sống riêng của mình. Con muốn được