Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Tác giả: Tiên Chanh

Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341457

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1457 lượt.

có vùng trán là có nét giống người nhà họ Thiệu, lông mày dày và đen, thể hiện bản lĩnh phi thường. Nhiễm Nhiễm mỉm cười, đang định nói gì đó thì Lâm Hướng An xách giỏ táo bước vào, nói với Nha Nha:
- Đúng rồi, cô ấy tới thăm cháu.
Con bé nhìn thấy Lâm Hướng An thì mắt sáng lên, vui mừng gọi:
- Chú Lâm!
Lâm Hướng An bước lên phía trước khẽ vỗ vai Nhiễm Nhiễm, khẽ đẩy cô tới trước giường bệnh, giới thiệu:
- Đây là cô Nhiễm Nhiễm. Nha Nha, cháu chào cô đi.
Rõ ràng là con bé và Lâm Hướng An cực kỳ thân thiết. Con bé gọi Nhiễm Nhiễm một tiếng “cô” rồi lại phấn khởi nhìn Lâm Hướng An nói:
- Chú Lâm mau lại đây. Cháu tìm được ảnh cưới của bố mẹ rồi. Đẹp lắm. Bố cháu đẹp trai hơn chú Lâm nhiều!
- Nha Nha! - Tô Mạch khẽ quát, dường như có chút bối rối khi nhìn Nhiễm Nhiễm, rồi cô ta nhanh chóng rời ánh mắt, chỉ khẽ dạy bảo con: - Con không được nói linh tinh. Bác sĩ đã dặn rồi, con phải ngủ sớm. Như vậy thì mai mới có thể ra vườn hoa chơi được.
Con bé bị mẹ mắng ấm ức bĩu môi, kéo tay Lâm Hướng An:
- Cháu không nói linh tinh. Bức ảnh đó ở trong ngăn kéo. Chú Lâm lấy giúp cháu với.
Thực ra Lâm Hướng An đã biết cuốn album trong đó từ lâu rồi. Nghe vậy, anh quay người đi lấy. Tô Mạch vội bước tới ngăn lại, hạ giọng nói:
- Hướng An, anh làm gì vậy?
Lâm Hướng An ngẩng lên nhìn Nhiễm Nhiễm đang mỉm cười, rồi lại nhìn sang Thiệu Minh Trạch vẫn đứng ngoài cửa im lặng không nói gì, anh đưa tay đẩy Tô Mạch sang bên, mặc cô ta ngăn cản, anh vẫn lấy cuốn album trong ngăn kéo ra, mỉm cười hỏi con bé trên giường bệnh:
- Nha Nha, là cái này hả?
- Vâng. Là nó đấy ạ. - Khuôn mặt tái nhợt của Nha Nha nở nụ cười tươi rói. Con bé vẫy Lâm Hướng An bằng cánh tay không cắm kim truyền: - Chú Lâm mau lại đây. Cô Nhiễm Nhiễm cũng lại đây xem đi. Bố mẹ cháu mặc đồ cưới đẹp lắm!
Lời nói của cô bé thật ngây thơ, rõ ràng là một đứa trẻ đem đồ khoe với mọi người. Chân Nhiễm Nhiễm như nặng trịch, nhấc lên vô cùng khó khăn.
Thiệu Minh Trạch bỗng nói:
- Nhiễm Nhiễm, anh đưa em về trước.
Nhiễm Nhiễm quay lại nhìn anh, rồi lại nhìn cô bé gầy gò xanh xao, cô khẽ cong khóe môi bước đến giường bệnh:
- Là ảnh cưới sao? Cho cô xem với nào.
Con bé hơi ngồi dậy, vẫy Lâm Hướng An cầm cuốn album lại, lật từng trang cho Nhiễm Nhiễm xem, rồi cười hì hì hỏi:
- Cô ơi, cô thấy mẹ cháu có đẹp không?
- Đẹp! - Nhiễm Nhiễm khẽ khen, nhìn thật kỹ đôi nam nữ trong bức ảnh. Cô không nói dối, đó thật sự là một đôi trai anh tuấn, gái kiều diễm. Gương mặt Thiệu Minh Trạch thoáng nụ cười hờ hững, giống như anh thường ngày. Mặc bộ lễ phục chỉnh tề càng khiến anh trở nên anh tuấn. Tô Mạch cũng rất đẹp. Tuy để tóc ngắn nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp và kiều diễm.
Nhiễm Nhiễm xem xong cả cuốn album mới dịu dàng nói với con bé:
- Cô xem xong ảnh rồi. Có phải cháu cũng buồn ngủ rồi không?
Lúc này, con bé mới gật đầu lén nhìn sắc mặt Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm vờ như không thấy, đứng lên nhường chỗ cho Tô Mạch. Khi hai người đi ngang qua nhau thì cô nghe Tô Mạch nói rất khẽ:
- Xin lỗi.
Nhiễm Nhiễm dừng bước, ngước mắt nhìn Tô Mạch.
Tô Mạch có vẻ ngại ngùng, lại khẽ nói:
- Mấy bức ảnh đó chụp vài ngày trước để nựng Nha Nha. Hy vọng cô không để ý.
Nhiễm Nhiễm không nói gì, chỉ mỉm cười, lắc đầu nhìn Tô Mạch. Cô lại quay người nói “Tạm biệt” với Nha Nha rồi đi ra mà chẳng thèm nhìn Thiệu Minh Trạch lấy một cái.
Thiệu Minh Trạch sầm mặt nhìn Lâm Hướng An trong phòng bệnh rồi quay người đi theo Nhiễm Nhiễm ra cửa.
Nhiễm Nhiễm từ tốn bước đi, tới cuối hành lang thì dừng lại, đứng bên cửa sổ lặng lẽ nhìn ra ngoài như kẻ mất hồn. Bên kia con đường ngoài cửa sổ là hồ sen, những lá sen màu xanh non chưa nở hết mang theo vẻ thẹn thùng, tranh thủ lúc bóng đêm bao trùm mà lặng lẽ vươn lên mặt nước, dần dần lan khắp hồ.
Thiệu Minh Trạch bước đến, anh không nói gì, chỉ tựa vào cửa sổ, cùng cô im lặng.
- Minh Trạch! - Cô bỗng cất tiếng, khẽ nói: - Chúng ta chia tay đi.
Thiệu Minh Trạch sững người, một lát sau mới hỏi:
- Lý do?
Nhiễm Nhiễm nhếch khóe môi, nở nụ cười nhạt, quay đầu nhìn anh:
- Anh đã vì Nha Nha mà chụp ảnh cưới với Tô Mạch, chẳng lẽ không thể vì con bé mà gương vỡ lại lành với Tô Mạch sao? Anh, Tô Mạch, Nha Nha, ba người mới là một gia đình. Em chỉ là người ngoài.
Thiệu Minh Trạch hơi chau mày, ngắt lời cô:
- Nhiễm Nhiễm, Nha Nha là trách nhiệm chứ không phải là cuộc đời của anh. Để con bé vui, anh có thể chụp những bức ảnh vớ vẩn đó, nhưng sẽ không vì con bé mà làm ảnh hưởng đến cả đời. Tuy bây giờ con bé còn nhỏ, lại bị bệnh nặng nhưng nó sẽ khỏe lại, sẽ lớn lên, sẽ hiểu chuyện.
- Nhưng em không chịu nổi. - Nhiễm Nhiễm đưa tay ra sờ lên khuôn mặt anh, những ngón tay lạnh giá chạm vào hàng lông mày đậm: - Em không chịu nổi, em không chịu nổi khi phải ở cùng máu thịt của anh và người đàn bà khác. Em không thể chịu nổi khi nhìn thấy con của người đàn bà khác mang khuôn mặt, hình bóng của anh. Em ghen tị, em ghen tị muốn chết. Con bé gọi anh là bố nhưng lại gọi mộ