
Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Nàng
Tác giả: Tiên Chanh
Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341462
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1462 lượt.
tay với Thiệu Minh Trạch và ở với anh. Anh sẽ giúp em giải quyết vụ án của cô Hàn.
Nhiễm Nhiễm sững sờ nhìn anh giây lát rồi bỗng phá lên cười. Cô như nghe một câu chuyện nực cười, ngẩng mặt lên cười mà nước mắt lại trào ra.
Lâm Hướng An có chút lo lắng, bảo cô:
- Nhiễm Nhiễm, em đừng cười nữa.
Nhiễm Nhiễm lại cười rất lâu. Cố gắng lắm, cô mới nín được cười, rồi dùng tay lau nước mắt trên mặt, hỏi Lâm Hướng An:
- Lâm Hướng An, ý anh là chúng ta quay lại ngày xưa, để Thiệu Minh Trạch và Tô Mạch gương vỡ lại lành sao? Anh tính toán kiểu gì vậy? Vì Tô Mạch mà chẳng thiết thân mình hay sao? Hơ! Tình yêu của anh thật vĩ đại! Bái phục, bái phục! Có điều, anh yêu Tô Mạch như vậy mà có thể nhìn cô ta lấy người khác sao? Anh không ghen à? Cô ta sẽ lấy một người đàn ông khác rồi sinh con. Họ sẽ ôm nhau, hôn nhau, ân ái…
- Đủ rồi, Nhiễm Nhiễm. - Sắc mặt Lâm Hướng An thật khó coi, bực bội nhìn cô.
Nhiễm Nhiễm không nhịn được lại phá lên cười:
- Nhìn xem. Tôi chỉ nói mấy câu mà anh đã không chịu nổi rồi. Nhưng họ có thể làm như vậy đấy. Lẽ nào anh chỉ nghĩ ra được cách này để làm động lòng Tô Mạch, để cô ta phát hiện ra điểm tốt của anh, sau đó quay lại với anh? Khả năng đó thực sự là quá nhỏ! Tôi nói cho anh biết nhé, kỹ thuật trên giường của Thiệu Minh Trạch rất tốt, đàn bà đều khó có thể cưỡng nổi. Anh xem Tô Mạch và anh ấy chia tay lâu như vậy rồi mà cô ta vẫn nhớ đến anh ấy. Anh cũng nhìn tôi đây này, trước đây tôi sống chết yêu anh, chia tay đã mấy năm mà không quên nổi, nhưng từ khi lên giường với anh ấy xong, trong mắt tôi chỉ còn lại mình anh ấy thôi.
Lời cô nói thực sự rất khó nghe, sắc mặt Lâm Hướng An càng lúc càng tái mét. Anh bặm chặt môi, không nói lời nào, nổ máy xe, chiếc xe lao vút ra khỏi khu chung cư.
Nhiễm Nhiễm cũng tối sầm mặt, lạnh lùng hỏi:
- Anh định đưa tôi đi đâu?
Lâm Hướng An hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh bản thân rồi mới bình tĩnh trả lời:
- Anh đưa em đi gặp Thiệu Minh Trạch, xem xem bây giờ anh ta đang ở đâu, làm gì, sau đó em hẵng quyết định có chấp nhận điều kiện của anh không.
Nhiễm Nhiễm sững người, quát lớn:
- Tôi không đi. Tôi không cần đi.
Đúng vậy, cô không cần đi. Cô biết Thiệu Minh Trạch đang ở đâu, cũng biết bây giờ anh đang làm gì. Bây giờ anh đang ở bệnh viện bên con gái bé bỏng của anh và Tô Mạch. Cô biết, cô luôn biết điều đó. Tuy chưa từng tận mắt chứng kiến nhưng cô biết. Điều này thì sao chứ? Thiệu Minh Trạch cũng chẳng giấu giếm cô. Anh vẫn chạy qua chạy lại hai bên. Anh sẽ đến bệnh viện chăm sóc cho con gái, cũng cố sức giúp cô nhờ người giữ lại tính mạng cho bà Hàn.
Lâm Hướng An liếc mắt nhìn cô, hỏi:
- Em đang sợ điều gì?
Nhiễm Nhiễm không nói, bỗng quay người kéo cánh cửa xe.
Lâm Hướng An nhất thời hoảng hốt vội kéo cô lại, nói:
- Em định làm gì?
Tay Nhiễm Nhiễm đặt trên cửa xe, cô quay đầu lại nhìn anh và thét lên:
- Anh dừng xe lại, nếu không tôi sẽ nhảy xuống.
Cánh cửa xe đã mở ra, tuy Lâm Hướng An giữ được một cánh tay Nhiễm Nhiễm nhưng nếu cô cố tình nhảy xuống thì sẽ xảy ra chuyện. Lâm Hướng An cuối cùng cũng sợ, vội đạp phanh đỗ xe vào lề đường.
Xe còn chưa dừng lại hẳn, Nhiễm Nhiễm đã lao xuống. Lâm Hướng An vội xuống xe đuổi theo cô, muốn kéo tay cô lại.
Nhiễm Nhiễm vùng tay lùi lại vài bước, trông giống như con mèo hoang vừa cảnh giác vừa sợ hãi trừng mắt nhìn anh. Cô thét lên:
- Anh đừng động vào tôi!
Sắc mặt Lâm Hướng An hiện lên nét bi thương, đứng cách Nhiễm Nhiễm mấy bước, khàn giọng hỏi:
- Em thật sự yêu Thiệu Minh Trạch đến thế sao?
Lồng ngực Nhiễm Nhiễm phập phồng, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, dần dần cô không kìm nén nổi, nước mắt trào ra, giọng nghẹn ngào hỏi:
- Lâm Hướng An, tôi cũng muốn hỏi anh, anh thật sự yêu Tô Mạch đến thế sao? Còn giúp Tô Mạch giành lại người đàn ông mà cô ta yêu sao?
Dường như có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng Lâm Hướng An, lồng ngực anh đau nhói từng cơn, anh bước lên một bước, cúi xuống hỏi cô:
- Nhiễm Nhiễm, chúng ta sống cùng nhau được không? Anh sẽ yêu em, yêu em thật lòng.
Nhiễm Nhiễm ngẩng lên nhìn anh:
- Nếu như tôi nói không thì sao?
Lâm Hướng An nhếch khóe môi, hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm nói:
- Vậy thì vụ án của cô Hàn phán tội gì thì phán.
Nhiễm Nhiễm cười lạnh lùng:
- Anh chắc chắn như vậy sao? Anh tìm người theo dõi vụ án đó thì tôi cũng có thể tìm được người có thể giữ tính mạng của mẹ mình.
Lâm Hướng An khẽ thở dài:
- Nhiễm Nhiễm, không phải lúc nào có tiền cũng có thể mua được quan hệ. Hơn nữa, em thật sự mạo hiểm tính mạng của cô Hàn sao? Nếu một khi bị tuyên án tử hình thì dù mọi người có kháng án lên trên, cơ hội thay đổi cũng rất nhỏ.
Nhiễm Nhiễm toàn thân run rẩy, cô chưa từng hận người nào như lúc này. Cô nhìn Lâm Hướng An rất lâu, mãi sau mới cố nén cơn giận, cắn răng nói từng chữ một:
- Được. Tôi và Thiệu Minh Trạch chia tay.
Lâm Hướng An vẫn nhìn cô bất động, ánh mắt không hề ẩn chứa niềm vui mà chỉ ngập tràn u sầu. Anh khẽ gọi:
- Nhiễm Nhiễm!