
Tác giả: Tiên Chanh
Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341440
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1440 lượt.
t phong cách ăn mặc rất giản dị nhưng không kém phần tao nhã của bà Hàn… Cô nhìn lên, cuối cùng ánh mắt cô hướng vào khuôn mặt có phần cứng đơ với lớp trang điểm cầu kỳ của bà Hàn.
Nhiễm Nhiễm bỗng rất muốn cười. Mẹ con họ không có nhiều điểm chung, đến cả chiều cao, cô cũng không thể mang gen di truyền của mẹ.
Bà Hàn dùng giọng thẩm vấn tội phạm để hỏi:
- Sao lại là cậu ta đưa con về?
Nhiễm Nhiễm đi giày cao gót cả ngày, buổi tối lại phải đi bộ quãng đường xa như thế nên các ngón chân đã sớm đau buốt như kim châm. Nghe bà Hàn hỏi như vậy, cô cúi đầu. Bà Hàn hỏi một đằng, cô trả lời một nẻo:
- Có chuyện gì lên lầu rồi nói đi ạ. Con đau chân lắm rồi. – Nói xong, cô cũng chẳng để ý gì đến phản ứng của bà Hàn, tháo giày ra xách trên tay, đi vòng qua bà vào tòa nhà.
Bà Hàn đấu tranh với con gái bao nhiêu năm nay nên đã sớm quen với thái độ này của Nhiễm Nhiễm, chỉ có thể làm mặt lạnh đi theo cô.
Nhiễm Nhiễm không muốn để bà nhận ra mình vừa khóc, thế là vừa mở cửa vào nhà, cô liền đi vào nhà tắm, rồi ở trong đó gần nửa tiếng đồng hồ mới ra. Mặt cô đã đắp mặt nạ dưỡng da. Thấy bà Hàn ngồi đợi trên ghế sofa thì cô cũng ngồi xuống, ngẩng mặt lên, miệng hơi hé, hỏi bà:
- Mẹ tìm con có việc gì vậy?
Bà Hàn vốn đã đợi lâu đến không còn kiên nhẫn, nhưng thấy cô như vậy, bà vẫn nói:
- Đợi đắp mặt nạ xong rồi hẵng nói.
Nhiễm Nhiễm cười thầm, ngẩng đầu tựa vào sofa, nhắm mắt lại. Hôm nay có quá nhiều việc xảy ra, cô phải bình tâm suy nghĩ một chút, rồi còn phải đối mặt với cuộc thẩm vấn của bà Hàn nữa chứ. Mười lăm phút trôi qua, đợi cô gỡ mặt nạ ra rồi lại đi rửa mặt, lúc này bà Hàn mới sầm mặt, hỏi:
- Tại sao con không vừa ý Thiệu Minh Trạch?
Cô im lặng giây lát, hỏi lại:
- Mẹ vừa ý anh ta điểm gì?
Rốt cuộc là vừa ý anh ta ở điểm gì? Cứ phải ép cô và anh ta thành một cặp mới được sao?
Bà Hàn nhéo mày, có vẻ sắp phát hỏa nhưng vẫn cố gắng kìm nén, nhẫn nại giải thích:
- Thiệu Minh Trạch tuổi trẻ tài cao, có nhà họ Thiệu làm hậu thuẫn, sao này tiền đồ sẽ vô cùng xán lạn.
Nhiễm Nhiễm thì không hề nghĩ thế, cô nhướng mày:
- Anh ta có tiền đồ hay không, con không quan tâm.
Bà Hàn nổi giận, giọng bà đanh lại, hỏi cô:
- Vậy cô muốn người như thế nào? Như Lâm Hướng An ư? Hay là Trần Lạc?
Nhiễm Nhiễm sững người. Bà Hàn nhắc đến Lâm Hướng An thì không có gì là lạ, nhưng không ngờ bà còn lôi cả Trần Lạc vào. Giữa cô và Trần Lạc còn không được như bạn bè bình thường. Chỉ vì có mối quan hệ với ông Hạ Hồng Viễn nên Nhiễm Nhiễm và Trần Lạc mới gặp nhau được mấy lần, trừ tối nay ra thì cuộc nói chuyện của hai người chẳng được nổi mấy câu.
Bà Hạ lại coi thái độ sững người của cô là bị đoán đúng tim đen nên trong lòng càng bực bội, bà đứng lên quát tháo:
- Đối tượng môn đăng hộ đối thì con không hài lòng, lại đi dây dưa lằng nhằng với những kẻ chẳng ra sao. Con nghĩ Trần Lạc là người tốt sao? Con ấy à, còn lâu mới rành đời bằng thằng đó. Đầu tiên là Lâm Hướng An, bây giờ lại là Trần Lạc. Hạ Nhiễm Nhiễm, con có thể sáng suốt hơn trong việc chọn người được không?
Nhiễm Nhiễm vốn đang kìm nén trong lòng, vừa nghe bà nhắc đến Lâm Hướng An thì liền mất bình tĩnh, hất cằm đáp trả:
- Con thế đấy. Con thích ai thì thích. Con muốn qua lại với ai thì qua lại. Mẹ không quản được đâu. Nếu mẹ thích Thiệu Minh Trạch thì mẹ lấy anh ta đi. Mẹ nói con không sáng suốt chọn người, còn mẹ thì sáng suốt lắm ư? Nếu mẹ sáng suốt thì mẹ đã không lấy ông Hạ Hồng Viễn rồi.
Con người, hễ tức giận là suy nghĩ không thấu đáo, nói năng mất bình tĩnh, chỉ hận là không thể đem hết những điều giấu kín trong lòng mà nói toạc ra.
Sắc mặt bà Hàn lập tức xám xịt, toàn thân bà như hóa đá.
Nhiễm Nhiễm có chút hối hận vì mình đã nói những lời quá khó nghe. Dù thế nào thì bà cũng là mẹ cô. Thực sự không nên xé toạc vết thương lòng của bà như vậy. Cô nhìn bà Hàn, muốn nói vài câu dễ nghe mà lại cảm thấy chẳng có mặt mũi nào. Miệng cô há ra rồi lại ngậm vào, chỉ biết cúi đầu nhìn xuống.
Bà Hàn vừa đau lòng vừa tức giận, đến cả đầu ngón tay cũng run run, mãi sau mới có thể thốt nên lời. Bà rít lên:
- Chính vì mẹ không sáng suốt lấy Hạ Hồng Viễn nên mới không muốn con gái mình giẫm phải vết xe đổ của mình, không muốn con gánh nỗi khổ mà mẹ từng phải gánh, chịu cái tội mà mẹ từng phải chịu. Trên đời này không có người đàn ông nào đáng tin cả. Con chỉ có thể dựa vào chính bản thân con mà thôi. Có tiền, có địa vị còn hơn là có người đàn ông có những thứ đó. Tình cảm là thứ luôn làm cho các cô gái hồ đồ. Hôn nhân chính là lợi ích của cả hai bên. Lòng người dễ thay đổi, chỉ có cuộc hôn nhân liên quan đến lợi ích mới có thể ổn định. Từ xưa đến nay đều như vậy!
Nhiễm Nhiễm im lặng rất lâu, mãi sau mới khẽ nói:
- Tiền của ông Hạ Hồng Viễn đủ cho con sống thoải mái suốt đời, con không cần phải tìm một người đàn ông giàu sang nữa.
- Tiền của Hạ Hồng Viễn ư? – Bà Hàn cười lạnh lùng: - Con chắc chắn Hạ Hồng Viễn sẽ để lại tiền cho con sao? Hạ Nhiễm Nhiễm, mẹ nói nghe này, con đừng quá ngây thơ